Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 594




Chương 594

Sau khi người đàn ông xăm mình ngã xuống đất, người hiện lên trong tầm mắt của Lâm Vân chính là Bạch Hổ.

Rất rõ ràng nhát dao này chính là do Bạch Hổ chém.

“Anh Vân, cậu không sao chứ?” Bạch Hổ vội vàng đi tới chỗ Lâm Vân, “Tôi không sao, thật may là cậu tới kịp thời, Bạch Hổ cậu lại cứu mạng tôi thêm lần nữa” Lâm Vân nói.

“Bảo vệ Anh Vân là trách nhiệm của tôi.

Bạch Hổ nhếch miệng cười.

Tiếp theo sau đó, Bạch Hổ liếc nhìn người đàn ông xăm mình đang nằm trên mặt đất.

“Anh Vân, vào ban sáng chính là tên này đã dẫn người đến chặn đánh chúng ta, hại đến mười mấy người anh em toàn bộ bị giết sạch, bây giờ giết nó cũng coi như là báo được thù rồi” Bạch Hổ nói.

Lâm Vân gật đầu.

“Hiện tại cũng không biết là anh Thạch Hàn như thế nào nữa, tôi thực sự có chút lo lắng” Bạch Hổ lo lắng nói.

“Chẳng phải là tôi cũng đang cảm thấy lo lắng?” Lâm

Vân nở ra một nụ cười gượng gạo.

Ngay lúc này lại có hai người lao đến trước mặt Lâm Vân, Bạch Hổ lập tức vung dao xông lên giải quyết hai người này.

“Bang.”

Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Lâm Vân đột nhiên mở ra.

Lâm Vân vội vàng quay đầu nhìn xem.

Người hiện vào mắt của Lâm Vân chính là Thạch

Hàn.

Trên người Thạch Hàn có rất nhiều máu, cũng không biết là máu của anh ta hay là của người khác.

Đồng thời vào lúc này, Thạch Hàn còn nhấc một người đàn ông trung niên đầu trọc trong tay.

“Thạch Hàn.”

Sau khi Lâm Vân nhìn thấy Thạch Hàn, nhất thời kích động mà lao đến trước mặt Thạch Hàn.

Vào thời khắc tuyệt vọng như vậy nhìn thấy được Thạch Hàn, giống như từ trong bóng tối nhìn thấy được ánh sáng vậy.

“Anh Vân thật ngại quá, tôi ra muộn rồi, đúng rồi, đây chính là ông Lục” Thạch Hàn vừa nói vừa đẩy người đàn ông trung niên đầu trọc trong tay mình đến trước mặt Lâm Vân.

“Thạch Hàn, anh có thể một mình xông vào biệt thự bắt ông ta ra đây đã là rất giỏi rồi, đúng rồi Thạch Hàn, anh không bị thương chứ?” Lâm Vân quan tâm hỏi.

Dù sao trên người Thạch Hàn có rất nhiều máu.

“Anh Vân máu trên người tôi căn bản đều là của người khác, tôi không bị thương.

Thạch Hàn cười nói.

Sau khi Lâm Vân nghe được lời này, mới có thể yên tâm lại.

Tiếp theo sau đó, Lâm Vân nhìn sang người đàn ông trung niên đầu trọc, tóc tai ông ta bù xù, trên người còn có vết máu, sắc mặt tái nhợt, cả người trông rất thảm hại.