Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 574




Chương 574

Ngay sau đó, Lâm Vân chạy đến chỗ trước mặt Lý Ánh Hồng và Liễu Diệp, cả hai đều cuộn tròn sợ hãi và không ngừng run rẩy.

Suy cho cùng thì hai người họ cũng chỉ là con gái.

Bọn họ chưa bao giờ trải qua chuyện gì như vậy.

Lâm Vân đầu tiên đến trước mặt Lý Ánh Hồng trước.

“Lâm Vân, mình rất sợ! Mình rất sợ!”

Lý Ánh Hồng vô cùng hoảng sợ, ôm chặt lấy Lâm Vân, toàn thân đều khe khẽ run rẩy.

“Đừng sợ.

Kẻ thù đã bị tiêu diệt hết rồi.

Vừa rồi cậu làm rất tốt.

Nếu không có cậu, e rằng tôi đã bị giết rồi.” Lâm Vân nhẹ nhàng vỗ vai an ủi.

Dừng một chút, Lâm Vân nói tiếp: “Lý Ánh Hồng, chúng ta hiện tại vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đuổi kịp.

Nếu lần sau có năm mười, mười người…dù như thế nào chúng ta cũng không xử lý được, nên bây giờ chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây.” “Ừ ừ ừ!” Lý Ánh Hồng liên tục gật đầu.

Lý Ánh Hồng vừa rồi hoàn toàn đã bị doạ cho mất hồn, trong đầu cô căn bản không hề nghĩ tới chuyện này.

Bây giờ Lâm Vân vừa nói, cô đã lập tức hoàn hồn, hiểu được trọng điểm bây giờ là phải tiếp tục chạy.

Ngay sau đó, Lý Ánh Hồng đứng lên, quan tâm hỏi: “Đúng rồi, Lâm Vân, vết thương của cậu có sao không?” “Chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da, không sao cả.

Lâm Vân cười sờ sờ vết thương trên trán.

Lý Ánh Hồng gật đầu: “Vậy cậu đi xem Liễu Diệp đi, cô bé còn nhỏ như vậy, hẳn là rất sợ hãi, tớ sẽ xử lý vết thương cho em trai mình, sau đó chúng ta mau chóng thoát khỏi đi!”

Lâm Vân gật đầu, sau đó đi tới Liễu Diệp.

“Anh Vân, em sợ quá!”

Sau khi nhìn thấy Lâm Vân, Liễu Diệp cũng ôm chặt lấy Lâm Vân, vẻ mặt hoảng hốt cùng sợ hãi.

Cô ấy chỉ là một cô gái mới lớn, tất nhiên sẽ sợ hãi trước cảnh tượng này.

“Không sao đâu, Liễu Vân, bây giờ đi thôi, đến anh cổng em!”

Lâm Vân trực tiếp cõng Liễu Diệp lên.

Lý Ánh Hồng cũng giúp em trai mình đơn giản xử lý vết thương.

“Mau đi thôi!”

Cả bốn người tiếp tục chạy như điên.

Bởi vì Lâm Vân đang cõng Liễu Diệp trên lưng nên tốc độ của anh đã giảm đi rất nhiều.

Lâm Vân trong lòng chỉ có thể cầu nguyện, đừng để cho bất kì kẻ nào đuổi kịp, nếu không thật sự là xong đời rồi.

Trong khu rừng.

“Hừ hừ…” Lâm Vân thở hổn hển.

Cuộc giao đấu trước đó khiến Lâm Vân có chút kiệt sức.

Bây giờ sau bảy tám phút chạy với Liễu Diệp trên lưng, Lâm Vân thở không ra hơi, trên mặt mồ hôi đổ như mưa, quần áo ướt đẫm mồ hôi.