Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 536




Chương 536

“Hì hì!”

Sáu cô gái còn lại thì che miệng cười nhạo, cười nhạo sự tọc mạch của Phan Tiểu Ngọc.

“Đúng rồi, cô là Phan Tiểu Ngọc đúng không? Cô có biết mình đến muộn không?” người chủ khảo nhìn cô.

“Vâng,chủ khảo, tôi là Phan Tiểu Ngọc.

Vừa nãy thang máy bị quá tải, tôi đã nhường chỗ của mình cho đồng nghiệp khác trong công ty.

Tôi chạy lên bằng cầu thang bộ.

Vậy nên …!nên tôi đến muộn!” Phan Tiểu Ngọc thở hổn hển, nói.

“Đừng tìm lý do, đến muộn có nghĩa là đến muộn.

Hôm nay là ngày kiểm tra thứ 2 rất quan trọng vậy mà lại đến muộn.

Công việc sau này có thể đảm bảo được không? Cô đi đi, cô bị trượt rồi!”Chủ khảo khoát khoát tay với cô.

“Chủ khảo, anh có thể cho tôi một cơ hội nữa được không!” Phan Tiểu Ngọc khẩn cầu.

“Không thể, trách nhiệm trong công việc rất nghiêm khắc.

Cô đi đi!” Chủ khảo khoát khoát tay với cô.

Sau khi Phan Tiểu Ngọc cúi đầu chào chủ khảo, cô thất vọng quay người bước ra ngoài.

Phan Tiểu Ngọc vốn tưởng rằng sau khi tự mình giải thích, chủ khảo cũng sẽ thấu tình đạt lý bỏ qua.

Nhưng cô ấy vẫn còn quá mơ mộng rồi.

Sáu cô gái khác trong phòng thi lại đều che miệng cười.

“Cô ta giả vờ làm người tốt để nhường chỗ cho người khác, đây chính là đáng đời.” “Không phải sao, giả làm người tốt cũng phải trả giá, không ngờ bây giờ vẫn có người ngu ngốc như vậy!” “Được rồi, không nói nữa, cuộc thi vòng 2 bắt đầu, tất cả đi ra ngoài, sau đó sẽ dựa theo số thứ tự từng người từng người phỏng vấn độc lập” chủ khảo nói.

Tầng cao nhất của tòa nhà, bên trong văn phòng chủ

Lâm Vân đang dùng điện thoại di động xem tin tức.

Lúc này, một mảnh tin tức lọt vào mắt Lâm Vân.

“Đêm qua, một người đàn ông ngủ trên đại lộ.

Phóng viên đến phỏng vấn nhưng bị anh ta đánh.

Nghi ngờ anh ta bị tâm thần.

Đang tiến hành điều tra thêm…!“Phạm Nhật Long, anh lên báo rồi, lần này anh thật sự không còn mặt mũi nào nữa rồi!” Lâm Vân nở nụ cười.

Lâm Vân không biết.

Khi Phạm Nhật Long nhìn thấy bản tin này, anh ta sẽ bị chọc tức thành bộ dạng nào.

Lúc này, Lưu Ba bước vào văn phòng với nụ cười trên môi.

“Chủ tịch Vân, cái này tôi đã nói rồi.

Cần anh phải tự mình ký tên vào tài liệu.

Anh xem qua một chút.” Lưu Ba đưa tài liệu cho Lâm Vân.

Lâm Vân đọc qua tài liệu một lần, sau khi xác nhận là không có sai sót, anh ký tên vào tài liệu.