Chương 471
Hai tay của Thạch Hàn trực tiếp nâng hai vệ sĩ kia lên, sau đó ném mạnh ra bên ngoài.
Ngay sau đó, Thạch Hàn đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng.
“Cậu…!Cậu đừng có mà xằng bậy
Khương Hùng Dũng ngồi trên ghế đã bị dọa tới mức mặt biến thành màu gan heo, cả người đều ngồi không yên.
“Tôi không xằng bậy, tôi chỉ giúp ông thực hiện đánh cược mà thôi.”
Thạch Hàn vừa nói, vừa lấy con dao găm quân dụng sắc bén ra.
Ngay sau đó, Thạch Hàn trực tiếp chém một dao.
“Á!”
Cùng với tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, nửa cánh tay trái của Khương Hùng Dũng bị Thạch Hàn chém đi.
Máu tươi văng khắp nơi! Luật sư đứng phía sau Khương Hùng Dũng bị bắn máu lên đầy mặt, ông ta bị dọa hai chân mềm nhũn, trực tiếp đái ra quần.
Lúc này, bầu không khí lập tức giống như là chết lặng.
“ừng ực! ừng ực!”
Đám ông chủ ở đây nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Nói đùa, Khương Hùng Dũng là người có năng lực rất lớn ở thành phố Bảo Thạnh đấy.
Bọn họ tự hỏi, hiện giờ ở thành phố Bảo Thạnh, chỉ sợ chỉ có Lâm Vân dám ngang nhiên chém tay Khương Hùng Dũng như thế.
Người của hội quyền anh cũng không dám ra tay ngăn cản, dù sao Khương Hùng Dũng thật sự đã thua.
“Tay của tôi! Trả tay lại cho tôi!”
Khương Hùng Dũng nhịn đau kêu to, Khương Hùng Dũng biết hiện giờ khả năng chữa bệnh phát triển, chỉ cần trả tay lại cho ông ta, ông ta có thể nhanh chóng cầm đi női lai.
Nhưng Thạch Hàn không để ý tới ông ta, mà trực tiếp cầm lấy tay cụt đi tới trước mặt Lâm Vân.
“Cậu Vân, tay cụt này xử lý thế nào đây?” Thạch Hàn hỏi.
“Anh cầm lấy cánh tay này bảo quản trước, nếu Bạch Sa chết, dùng cánh tay này chôn cùng với anh ấy.
Lâm Vân híp mắt nói.
“Vâng!” Thạch Hàn gật đầu.
Còn Khương Hùng Dũng, đội chữa bệnh ở đây đã chạy tới trước mặt ông ta, tiến hành xử lý cầm máu khẩn cấp đối với vết thương của ông ta.
Lâm Vân dẫn theo Thạch Hàn đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng.
“Khương Hùng Dũng, ngoại trừ cánh tay này ra, ông còn nợ tôi ba nghìn năm trăm tỷ, trừ đi một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ tôi thua ông lúc trước, ông còn nợ tôi một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ.
Nhớ kỹ, trong vòng mười ngày chuyển cho công ty của tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả” Lâm Vân lạnh giọng nói.
“Cậu cậu cậu…!
Khương Hùng Dũng đang tức giận dùng tay phải ôm ngực, ông ta suýt nữa tức tới mức hộc máu.
“Lâm Vân, cậu trả cánh tay lại cho tôi! Trả lại cho tôi!” Khương Hùng Dũng như bệnh tâm thần rống to, ông ta không muốn trở thành người cụt tay.
“Trả lại cho ông sao? Nằm mơ đi!”