Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 463




Chương 463

Đám ông chủ ở đây đều vô cùng thán phục, một số ông chủ ở đây có tổng tài sản còn chưa tới một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, đánh cược như vậy trong thi đấu quyền anh ngầm, tuyệt đối trước nay chưa từng có.

Đương nhiên hai bên ngoại trừ đánh cược một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ ra, còn đánh cược danh dự.

“Cậu đã đồng ý, vậy thì nhanh bảo người của cậu ra sân.” Khương Hùng Dũng có vẻ rất sốt ruột.

Dưới lôi đài, Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Bạch Sa.

“Bạch Sa, trước khi ra sân phải nhớ một chuyện, nếu không đánh lại thì nhanh chóng nhận thua, thua tiền cũng không sao, mạng của anh nhất định không thể vứt!” Lâm Vân nghiêm túc dặn dò.

Lâm Vân vừa thấy được bản lĩnh của Hắc Báo trên đài, cùng với hình ảnh óc của võ sĩ người Nhật bị đánh nát ra.

Nhỡ đâu Bạch Sa không đánh lại được, Lâm Vân không muốn Bạch Sa phải rơi vào tình cảnh như thế.

Bạch Sa nghe xong lời Lâm Vân nói, anh ta có chút cảm động.

“Anh Thiên, anh là cố chủ đầu tiên quan tâm tới sinh mệnh của em như vậy, anh yên tâm đi, một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ kia, em nhất định sẽ không để anh Thiên thua đâu.” Ánh mắt Bạch Sa kiên nghị nói.

Sau khi Bạch Sa nói xong, anh ta lập tức nắm chặt tay bước lên đài.

Lúc này Bạch Sa ngoại trừ cảm động ra, thì còn có chút vui sướng, bởi vì đánh xong thi đấu ngày hôm nay, anh ta có thể được Lâm Vân chuộc ra ngoài, không cần làm võ sĩ quyền anh ngầm nữa, không cần mỗi ngày khiêu vũ trên mũi đao.

Anh ta cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì mình có thể gặp Lâm Vân.

Khương Hùng Dũng nhìn thấy Bạch Sa xong, ông ta vô cùng kinh ngạc.

“Lâm Vân, cậu… Sao cậu không phái vệ sĩ bên cạnh cậu ra sân?” Khương Hùng Dũng cau mày nói.

Kế hoạch ban đầu của Khương Hùng Dũng là trong trận thi đấu quyền anh ngày hôm nay, sẽ đánh chết vệ sĩ Thạch Hàn của Lâm Vân, Lâm Vân không còn vệ sĩ Thạch Hàn nữa, ông ta có thể dễ dàng giết chết Lâm Vân rồi.

“Tôi bảo ai ra sân, hình như không tới lượt Khương Hùng Dũng ông quản.” Lâm Vân lạnh giọng nói.

“Hừ, cho dù phái người nào, kết quả đều như nhau.” Khương Hùng Dũng cười mỉa một tiếng.

Khương Hùng Dũng nghĩ, cho dù Lâm Vân phái những người khác, ông ta cũng có thể thắng được một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, còn thắng được thể diện.

Chẳng qua đợi trận đấu chấm dứt, ông ta sẽ lén phái Hắc Báo ra tay, giết vệ sĩ của Lâm Vân và Lâm Vân.

Lúc này, Khương Hùng Dũng rống to về phía lôi đài:

“Hắc Báo, đánh chết đối thủ này cho tôi, tôi sẽ cho cậu thêm bảy mươi tỷ.”

Hắc Báo ở trên đài cười gằn gật đầu.

Dưới đài, Lâm Vân quay đầu nói với Thạch Hàn: “Thạch Hàn, bọn họ đánh nhau, phần thắng là bao nhiêu?”

Thạch Hàn lắc đầu: “Tôi chỉ có thể nói, đối thủ trên đài không dễ chọc, thắng thua khó mà nói, dù sao Bạch Sa còn chưa ra tay, tôi chỉ có thể phán đoán được đại khái thực lực của cậu ấy, không thể đoán chuẩn được.”

Lúc này Bạch Sa đi lên lôi đài.

Đối mặt với trận chiến kịch liệt này, đám ông chủ ở dưới đài đều vô cùng chờ mong, không chỉ riêng hai vị võ sĩ ở trên đài quyết đấu, thực tế còn là quyết đấu giữa Khương Hùng Dũng và Lâm Vân.