Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 444




Chương 444

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân chậm rãi đứng dậy, đứng khoanh tay nhìn về phía Tôn Thiện Nhân.

“Tôn Thiện Nhân, những ông chủ tới gặp tôi kính rượu tôi này, so với ông chủ ba mươi lăm tỷ kia của cậu, hẳn là không kém đúng không?” “Tôi..” Tôn Thiện Nhân xoa mồ hôi lạnh trên trán, kìm nén tới mức gương mặt đỏ bừng không nói nên lời.

Lúc này, bỗng nhiên Tôn Thiện Nhân nghĩ tới một câu lúc trước của Lâm Vân.

Lúc trước Lâm Vân nói, ông chủ tài sản dưới ba trăm năm mươi tỷ, không có tư cách gặp tôi, ông chủ dưới ba nghìn năm trăm tỷ nhìn thấy tôi cũng phải vô cùng cung kính, cho dù là ông chủ ba nghìn năm trăm tỷ trở lên, gặp tôi cũng phải vô cùng khách sáo.

Lúc ấy Tôn Thiện Nhân và các bạn học ở đây nghe thấy Lâm Vân nói những lời này xong, chỉ cảm thấy đây là chuyện vô cùng buồn cười.

Mà bây giờ, vậy mà những lời Lâm Vân nói đã biến thành sự thật.

“Bây giờ còn có ai cảm thấy xe Lamborghini của tôi là thuê nữa không? Còn có ai cảm thấy, tôi là đang phồng má giả làm người mập nữa không?” Lâm Vân chậm rãi hỏi.

Các bạn học ở đây đều lắc đầu liên tục như trống lắc.

Bây giờ còn có ai dám nghi ngờ Lâm Vân?

Bây giờ còn có ai dám khinh thường Lâm Vân?

Bây giờ còn có ai dám cười nhạo Lâm Vân?

Tuyệt! Đối! Không! Có! “Lâm…!Lâm Vân, rốt cuộc là cậu có thân phận gì? Vì sao…!Vì sao ngay cả những ông chủ có giá trị con người ngàn tỷ, đều phải cung kính với cậu?” Lớp trưởng Lý Minh Nguyệt không nhịn được hỏi ra.

“Đúng rồi anh Thiên, anh…!Rốt cuộc là anh có thân phận gì thế?” Bạn ngồi cùng bàn cấp ba Cao Gia Hưng cũng mở miệng hỏi.

Chiến trận vừa rồi, cùng dọa Cao Gia Hưng sợ tới mức không nhẹ.

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Vân, tất cả các bạn học ở đây đều rất muốn biết, rốt cuộc là Lâm Vân có thân phận gì, mới có thể khiến những nhân vật trâu bò như vậy, tất cả đều cúi đầu với Lâm Vân.

Ngay cả Tôn Thiện Nhân và hai tên chó sẵn của anh ta, cũng vô cùng tò mò nhìn Lâm Vân, bọn họ cũng rất muốn biết.

“Nếu đã đến nước này, vậy tôi nói thẳng vậy.

Tôi là chủ tịch đương nhiệm công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao?”

Mọi người hoảng sợ.

“Chẳng trách tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là chủ tịch Lâm, hóa ra cậu ấy là chủ tịch của Tỉnh Xuyên.” Rất nhiều bạn học lập tức hiểu ra.

“Không! Tuyệt đối không chỉ như vậy, tuy thân phận chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh trâu bò, nhưng vẫn chưa đủ khiến đám người chủ tịch Doãn đều phải cúi mình hành lễ.

Một bạn học nam nói.

Tôn Thiện Nhân cũng không nhịn được gật đầu, anh ta biết rất rõ, thân phận chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, có khả năng khiến đám người chủ tịch Doãn sẽ đối đãi với Lâm Vân vô cùng khách sáo, nhưng không đủ khiến bọn họ phải khúm núm.

Đây là cách biệt một trời một vực.