Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 388




Chương 388

“Chung Huyền Anh, viện trưởng, so với hai người, tôi chỉ bỏ chút tiền mà thôi. Hơn nữa hai người vì cô nhi viện mà kính dâng tất cả, hai người mới là người vĩ đại.” Lâm Vân nói.

Thạch Hàn cũng gật đầu, bày tỏ tán thành.

“Anh Lâm quá khen rồi.” Chung Huyền Anh nín khóc mỉm cười.

“Đúng rồi Chung Huyền Anh, cô quen Mai Tường Vân sao?” Lâm Vân mở miệng hỏi.

Lâm Vân nghĩ tới vừa rồi Mai Tường Vân đi từ trong cô nhi viện ra, cho nên muốn hỏi một chút.

Chung Huyền Anh vội vàng gật đầu:

“Đương nhiên là quen rồi, chị ấy cũng là người tốt, mấy năm nay, khi chị ấy rảnh rỗi sẽ tới cô nhi viện giúp đỡ, làm việc giúp cô nhi viện và bọn nhỏ không đòi hỏi gì, tiền lương của chị ấy, hơn phân nửa đều dùng để mua quần áo cho bọn nhỏ, mua đồ ăn, hơn nữa tôi và chị ấy cũng là bạn tốt.”

“Hả?” Lâm Vân kinh ngạc.

Tuy cô bé này không phân biệt được phải trái, nhưng mà Lâm Vân không thể không thừa nhận, cô bé này thật sự rất lương thiện.

Chung Huyền Anh tiếp tục nói: “Anh Lâm, khoản tiền hôm qua tôi trả anh, là chị Vân đưa tới.”

“Vậy sao?”

Bỗng nhiên Lâm Vân nghĩ tới, ngày hôm qua ở cửa bệnh viện, quả thật là gặp được Mai Tường Vân, nói như vậy, ngày hôm qua cô ấy tới bệnh viện đưa tiền.

“Đúng rồi anh Lâm, anh quen chị Vân sao?” Chung Huyền Anh tò mò nói.

“À, không tính là quen, chỉ biết cô ấy.” Lâm Vân xua tay.

“Vừa rồi chị Vân vốn định ở đây, chị ấy còn nói muốn tận mắt gặp mặt người tốt là anh, nhưng mà chị ấy đột nhiên có việc bận mới rời đi.” Chung Huyền Anh cười nói.

“Muốn gặp người tốt là tôi sao?”

Lâm Vân cười, ở trong mắt Mai Tường Vân, Lâm Vân là một tên đời thứ ba nhà giàu đáng ghét.

“Nếu tấm lòng đã được đưa tới, vậy tôi và Thạch Hàn đi trước.”

Lâm Vân xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, bốn năm mươi người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen, đột nhiên đi từ ngoài vào, bộ dạng hùng hổ, vừa nhìn là biết không có ý tốt.

“Á!”

Đám trẻ con vốn đang nô đùa ở trong sân, nhìn thấy đám người này xong, đều vô cùng sợ hãi trốn đi.

“Sao bọn họ lại tới đây nữa?”

Sắc mặt của viện trưởng cô nhi viện và Chung Huyền Anh đều thay đổi.

“Để cháu gọi điện thoại cho chị Vân để cầu cứu.” Lúc này Chung Huyền Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Mai Tường Vân.

Sau khi bên kia nghe máy.

“Chị Vân, bọn họ lại tới nữa.” Chung Huyền Anh vội vàng nói.

Sau khi nói chuyện xong.

“Viện trưởng, chị Vân nói chị ấy sẽ lập tức trở về, bảo chúng ta kiềm chế đám người này đã.” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Chung Huyền Anh có chút sợ hãi.

“Đám súc sinh này, đúng là không còn nhân tính. Vì tiền, ngay cả cô nhi viện đều không tha.” Sắc mặt viện trưởng tái nhợt.

“Viện trưởng, Chung Huyền Anh, những người này là ai?” Lâm Vân nhíu mày hỏi.

“Bọn họ là người của tập đoàn Hùng Dũng, bọn họ muốn mua mảnh đất ở cô nhi viện chúng tôi để quy hoạch khu mới, nhưng bọn họ chỉ cho ba tỷ rưỡi bồi thường, số tiền này không đủ để chúng tôi xây một cô nhi viện mới.” Chung Huyền Anh nói.