Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 369




Chương 369

Liễu Chí Trung “rầm” một tiếng, đặt mạnh cái chén lên bàn, sau đó sắc mặt xanh mét nói: “Đúng là vô liêm sỉ, lập tức gọi điện tới trong tỉnh, bảo bọn họ cho cháu ngoại của tôi một công đạo!”

Liễu Chí Trung có thể được như bây giờ, ông ấy cũng có mạng lưới quan hệ và bối cảnh không đơn giản, chỉ là người ngoài ít biết được.

Trong cục cảnh sát nào đó ở khu quy hoạch, trong một căn phòng tạm giam.

Lâm Vân bị giam khoảng chừng nửa tiếng.

Lúc này cửa mở ra, một người đàn ông mặt chữ quốc đi tới.

Lâm Vân nhìn thoáng qua quân hàm cảnh sát của người cảnh sát này, là đại úy, cao hơn cô gái trẻ tuổi bắt Lâm Vân hai cấp.

Trên gương mặt người đàn ông xuất hiện tươi cười, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Vân.

“Cậu Lâm, chúng tôi đã kiểm tra camera trên đường, điều tra ra ông già kia thật sự giả bị đâm, thật là ngại quá, đây chỉ là hiểu lầm.

Người đàn ông trung niên cười nói.

Trên trán người đàn ông trung niên có chút mồ hôi, bởi vì trong tỉnh tự mình gọi điện xuống đốc thúc vụ án này, sau khi biết Lâm Vân bị đổ oan xong, lập tức mắng to với bọn họ, bảo bọn họ tự mình cho Lâm Vân một công đạo.

Người đàn ông trung niên nghe nói là cháu của ông cụ Liễu Chí Trung xong, ông ta vô cùng sợ hãi.

“Cô bé vừa mới bắt tôi về tên là gì thế?” Lâm Vân ngẩng đầu hỏi..

“Cô ấy tên là Mai Tường Vân, ông nội cô ấy là cán bộ về hưu.” Người đàn ông trung niên nói.

“Mai, Tường, Vân.” Lâm Vân đọc một lần.

“Cậu Lâm, tôi đã phê bình cô ấy rồi, thật sự là ngại quá.

Ngoài ra, bây giờ cậu Lâm có thể rời đi rồi.” Người đàn ông trung niên cười nói.

“Rời đi sao? Vì sao tôi phải rời đi? Muốn tôi đi vào thì dễ, nhưng ra ngoài thì chưa chắc dễ dàng như vậy, tục ngữ có câu, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó.” Lâm Vân cười nói.

“Chuyện này.” Trên trán người đàn ông trung niên xuất hiện mồ hôi lạnh, tươi cười cũng hơi xấu hổ.

Lâm Vân liền xoay người nằm xuống: “Tôi cảm thấy nơi này rất thoải mái, tôi không muốn đi nữa.” “Cậu Lâm đừng giỡn nữa, cậu là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.

Cậu còn rất nhiều việc phải làm” Người đàn ông trung niên cười gượng nói.

“Không sao, tổn thất sẽ do các ông phụ trách.” Lâm

Vân không để ý nói.

“Chuyện này.” Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt.

Trong lòng người đàn ông trung niên đã mắng Mai Tường Vân mấy lần, sao lại bắt tôn thần về chứ?

Người đàn ông trung niên chỉ có thể nói: “Cậu Lâm, cậu có yêu cầu gì, cậu cứ việc nói ra.

“Đi gọi Mai Tường Vân kia tới đây, nếu cô ta đưa tôi vào, tất nhiên là phải để cô ta đưa tôi ra ngoài.” Lâm Vân nhắm mắt nói.

“Được, tôi sẽ đi ngay.

Người đàn ông trung niên gật đâu.

Mấy phút sau, người đàn ông trung niên dẫn theo Mai Tường Vân tới.

Mai Tường Vân cúi đầu, sắc mặt không được tốt lắm.