Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 3: 3: Phỉ Phỉ Là Thật Sao






Liễu Chí Trung thấy Lâm Vân đồng ý càng trở nên phấn khích, lúc đầu ông còn sợ rằng Lâm Vân sẽ không chấp nhận ông, nhưng không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy.

Liễu Chí Trung vỗ vai Lâm Vân: “Đợi cháu tốt nghiệp đại học, chỉ cần cháu muốn, cháu sẽ là người
thừa kế tương lại của tập đoàn Hoa Đỉnh!”
Sau khi Liễu Chí Trung ở lại một lúc, ông nói bên công ty còn rất nhiều việc, nên phải gấp rút về tỉnh trước, qua một thời gian sẽ đến thăm Lâm Vân, nói Lâm Vân nếu có gì cần ông giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho ông.

Sau khi Liễu Chí Trung rời đi.

“Thật không ngờ, hóa ra mình là cháu của Liễu Chí Trung, lạl là người thừa kế của tập đoàn Hoa Đỉnh!” Lâm Vân cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Trên đường trờ về, Lâm Vân vẫn cho rằng cả đời này của anh khó mà ngóc đầu lên được, nhưng không ngờ bây giờ lại trở thành cháu trai của một ông chủ tập đoàn giàu có!
Lâm Vân nhìn thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng thầm nguyền rủa những kẻ từng ức hiếp mình, Lâm Vân nhất định sẽ khiến cho bạn họ phải trả giá!
Những con người đã từng coi thường anh, những con người từng tự giễu cợt, chê bai anh, Lâm Vân nhất định sẽ khiến họ phải trố mắt trầm trồ!
Sau khi Liễu Chí Trung đi ra ngoài.

Thư ký đứng phía sau ông ta nói: “ông Liễu, ông giao chức chủ tịch chi nhánh Thanh Dương cho cậu chủ.

Cậu chủ không biết kinh doanh, nếu lỡ như cậu ấy làm bừa, có thể sẽ làm rối tung công ty mất.


“Cứ coi đây là một phép thử, nếu nó không thể điều khiển được công ty, chứng tỏ nó chỉ là một thằng công tử bột, không thích hợp trở thành người thừa kế tập đoàn.


” Liễu Chí Trung nói.

Liễu Chí Trung biết rõ, chỉ cần không làm rối tung, dù chỉ để yên, chi nhánh vẫn có thể tiếp tục sinh lời, dù sao thì công ty cũng đã đi đúng quỹ đạo rồi, còn có quản lý chuyên nghiệp và giám đốc điều hành cấp cao quản lý công ty nữa.

Cho nên làm ra lợi nhuận bình thường là rất dễ.

“Thế… nếu như cậu chủ có thể nâng cao lợi nhuận của công ty chi nhánh, đưa công ty chi nhánh lên một tầng cao mới thì thế nào?” Thư ký nói.

“Đương nhiên là tốt rồi, nhưng chắc là không thể.

” Liễu Chí Trung lắc đầu.

Liễu Chí Trung không kỳ vọng mấy vào Lâm Vân, miễn anh có thể giữ vững công việc kinh doanh của gia đình không bị phá sản thì tương lai có thể trờ thành người thừa kế.

Lúc này Liễu Chí Trung cũng không ngờ rằng tương lai Lâm Vân thật sự có thể giúp công ty bước lên một tầm khác, đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

Vào lúc tám giờ sáng hôm sau.

Bên ngoài tòa nhà Hoa Đỉnh.

Cả tòa nhà đều rất lộng lẫy, có một tập đoàn hùng hậu như Hoa Đỉnh chống lưng, công ty chi nhánh ở Thanh Dương phất lên như diều gặp gió.

Lúc này, hơn một trăm nhân viên đứng bên ngoài tòa nhà.

Đứng ờ phía trước là tổng giám đốc Ngô Đại Dũng và phó tổng giám đốc Lưu Ba.

Đứng ở hàng thứ hai là năm giám đốc bộ phận, trong số đó có Ngô thiếu, người đã cướp bạn
gái của Lâm Vân.

Các trưởng bộ phận khác cũng như nhân viên công ty xếp hàng dài hai bên đường.

Họ nhận được tin hôm nay chủ tịch mới của chi nhánh sẽ nhận chức, tổng giám đốc liền dẫn toàn bộ nhân viên đến đây hoan nghênh sự xuất hiện của chủ tịch mới.

Trong số các nhân viên.

“Không biết chủ tịch mới là nhân vật thế nào, vậy mà lại đột nhiên nhảy đến chỗ chúng ta ngồi chiếc
ghế chủ tịch.


” Một nhân viên cho biết.

“Vậy đâu cần phải nói, hẳn là nhân vật rất có tiếng!”
Lúc này, Phỉ Phỉ đứng trong đám đông, nói: “Theo tôi biết, người này có thể là họ hàng của chủ tịch Liễu Chí Trung.


“Cái gì? Họ hàng của chủ tịch?”
Mấy nhân viên đều cảm thấy bất ngờ, Liễu Chí Trung là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, có thể là người thân của Liễu Chí Trung thì
người này quả thật rất tuyệt vời.

“Phỉ Phỉ, là thật sao?”
“Phải đấy, thật hay giả vậy!”
Các nhân viên đều nhìn Phỉ Phỉ.

“Tất nhiên là thật, đây đều là do Ngô thiếu chính miệng nói với tôi, anh ấy không bao giờ nói dối tôi.

” Phỉ Phỉ đắc ý nói.

“Phỉ Phỉ, cô thật sự ở cùng với Ngô thiếu rồi sao? Sau này cô phải chiếu cố bọn tôi một chút
nhé!”
“Còn tôi nữa, lúc cô vừa vào công ty, tôi cũng chiếu cố cô không ít, sau này nhất định phải chú ý đến tôi một chút đấy!”
“Các người còn gọi Phỉ Phỉ cái gì? Gọi là chị Phỉ Phỉ!”
“Vâng, vâng, chị Phỉ Phỉ! Chị Phỉ Phỉ!”
Bỗng chốc, những nhân viên xung quanh bắt đầu xu nịnh và nịnh hót Phỉ Phỉ vì mối quan hệ của cô với Ngô thiếu.

Phỉ Phỉ tỏ vẻ thích thú, đồng thời trong lòng thầm thở dài, chia tay
với tên rác rưởi Lâm Vân đó là một lựa chọn sáng suốt, nếu không bây giờ cô ta đã không được mọi người nịnh bự, tâng bốc.


Đúng lúc này, trước mặt mọi người xuất hiện một bóng người.

Người này, chính là Lâm Vân đến nhận chức chủ tịch mới.

“Tại sao anh ta lại ở đây?” Khi Phỉ Phỉ nhìn thấy Lâm Vân xuất hiện, cô ta liền cau mày.

Ngô thiếu đứng phía trước cũng nhận ra Lâm Vân.

“Thằng kia, mau dừng lại cho tôi!” Ngô thiếu tiến lên ngăn Lâm Vân lại.

“Thằng oắt, hôm nay tao có chuyện quan trọng, không có thời gian chơi với mày, mau cút khỏi đây!” Ngô thiếu quát Lâm Vân.

“Ngô thiếu, tôi dám chắc, bây giờ anh mắng càng dữ, lát nữa sẽ càng thảm đấy!” Lâm Vân chế nhạo liếc mắt một cái.

Lâm Vân là cháu trai của Liễu Chí Trung, với thân phận như này, khiến Lâm Vân hoàn toàn tự tin!
“Cái gì? Tao thảm? Ha ha, thằng nhóc mày đùa ai chứ! Mày không nhìn lại mày khốn khổ thế nào sao, ngay cả bạn gái cũng không giữ được, đồ phế vật!” Ngô thiếu cười lớn.

Lúc này, Phỉ Phỉ cũng chạy tới.

.