Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 226




Chương 226

Cho dù bọn họ trải qua một vòng đấu giá, đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng nghe tới con số khủng bố ba nghìn một trăm năm mươi tỷ xong, vẫn là tim đập rộn lên.

Cho dù là ở tỉnh lị, cũng khó có mảnh đất giá cao như

Giá như thế, đủ trở thành giá đất vàng ở cả tỉnh.

Rất nhiều ông chủ ở đây, giá trị con người cũng không được ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.

“Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ sao?”

Lâm Vân híp mắt nhìn trên đài, đôi mắt phức tạp.

“Ông Khương ra giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ ba nghìn một trăm năm mươi tỷ lần một.” Người chủ trì trên đài khàn giọng nói, mặt cũng đã đỏ lên.

Người chủ trì này đã chủ trì rất nhiều buổi bản đấu giá, nhưng giá đất cao như vậy, ông ta chưa từng thấy bao giờ.

Đây chính là ba nghìn một trăm năm mươi tỷ đấy.

“Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ lần hai.

Còn ai ra giả cao hơn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ nữa không?”

Người chủ trì vừa cao giọng nói, vừa nhìn về phía Lâm

Thiên, những lời này của ông ta là đang nói cho Lâm

Thiên.

Dù sao chỉ có Lâm Vân mới có khả năng ra giá Lâm Vân suy tư một lát, sau đó nói: “Không ai ra cao hơn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ đâu.” Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp ngồi xuống.

Ông Khương vốn đang tràn ngập tươi cười, nhìn thấy

Lâm Vân ngồi xuống, khỏe mắt ông ta lập tức co giật.

“Này, cậu…! Con mẹ nó sao cậu lại ngồi xuống?” Ông Khương vội vàng rống to với Lâm Vân.

“Con mẹ nó tôi sẽ mua mảnh đất này với giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ sao? Tôi không điên.” Lâm Vân lạnh nhạt đáp.

Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp nhắm mắt lại, dựa vào ghế.

Ông Khương thấy Lâm Vân nhắm mắt, ông ta lập tức luống cuống.

“Này! Này! Đừng thế chứ.

Cậu tiếp tục ra giá đi.

Cậu lại ra giá lần nữa, tôi nhất định sẽ không tăng đầu.

Cậu nhanh ra giá đi!” Ông Khương vội vàng rống to.

“Ngu ngốc.

Lâm Vân nhắm mắt lắc đầu cười.

“Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.

Không ai tăng giá tôi sẽ gõ búa.”

Người chủ trì ở trên đài giơ búa lên, chuẩn bị gõ xuống.

“Đừng đừng đừng.

Đừng gõ búa.” “Tôi thu hồi ra giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.

Tôi thu hồi.

Tôi nhường cho cậu ta.

Tôi nhường cho cậu ta!”