Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 217




Chương 217

Đồng thời trong lòng ông ta âm thầm hạ quyết tâm, cho dù Lâm Vân chỉ là bạn trai giả của con gái mình, ông ta cũng nhất định phải nghĩ cách tác hợp cho hai người tốt nhất là để cho hai người giả thành thật.

Buổi đấu giá đã sắp bắt đầu, mấy ông chủ lớn rối rít đi vào trong hội trường buổi đấu giả.

Về phần mấy cậu ẩm kia, bọn họ có thể chơi đùa ở bên ngoài đại sảnh, nhưng còn chưa đủ tư cách để đi vào bên trong buổi đấu giả

Hội trường buổi đấu giả diễn ra ở tầng ba, sau khi Lâm Vân và Lưu Ba đi vào, dựa theo số ghế đã được sắp xếp từ trước, hai người ngồi ở hàng đầu tiên của ghế VIP.

Lâm Vân thân là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cho dù Lâm Vân không nói, chủ nhân của buổi đấu giá cũng sẽ sắp xếp cho Lâm Vân ngồi ở hàng ghế VIP

Nói thật lòng, đây là lần đầu tiên Lâm Vân đến một nơi như thế này.

Chẳng qua Lâm Vân rất bình tĩnh tự nhiên, bởi vì số dư trong thẻ của Lâm Vân, đủ cho Lâm Vân có sự tự tin này.

Lâm Vân nhìn lướt qua, buổi đấu giá này không lớn, có khoảng hơn một trăm người.

Trong lúc Lâm Vân đang nhìn xung quanh, đúng lúc

Khương Hùng Dũng của tập đoàn Hùng Dũng đi qua bên người Lâm Vân.

“Ranh con, chúng ta cứ chờ xem

Khương Hùng Dũng hung dữ trợn mắt nhìn thoáng qua Lâm Vân.

“Được, chúng ta nhìn xem, buổi đấu giá hôm nay, ai có thể là người cười đến cuối cùng!” Lâm Vân cười nói.

Khương Hùng Dũng không trả lời, xoay người, đi thẳng đến ghế của ông ta.

Khương Hùng Dũng cũng ngồi ở hàng thứ nhất ghế VIP, chẳng qua ông ta ngồi bên trái, Lâm Vân ngồi bên phải, có lẽ chủ nhân của buổi đấu giá cổ sắp xếp như thế ngăn cách hai bên.

Mấy phút sau, các ông chủ lớn đều ngồi vào chỗ.

Ngọn đèn lớn của hội trường đấu giả đột nhiên bị tất đi, chỉ để lại mấy ngọn đèn nhỏ và ảnh đèn bên trên sân khẩu đấu giá.

Lúc này, một người chủ trì sải bước lên sân khấu.

“Chào mừng mọi người đã đến buổi đấu giá mỗi năm một lần của thành phố Bảo Thạnh.

Người chủ trì lộ ra dáng vẻ nhiệt tình.

Sau khi người chủ trì lên sân khấu, anh ta giới thiệu ngắn gọn, sau đó lại mời mấy quan chức của thành phố Bảo Thạnh lên đọc đôi lời phát biểu.

Sau khi thủ tục hoàn tất, đã là chuyện của 15 phút sau.

“Tôi nghĩ các quý vị ở đây đã rất mong buổi đấu giá được bắt đầu rồi đúng không? Được, tôi không nói nhiều nữa, tiếp theo đây, buổi đấu giả xin phép được bắt đầu! Người chủ trì xua tay nói.

Lúc này, món đồ thứ nhất được mang lên đấu giá

Món đồ đầu tiên là một bức tranh chữ, có giá khởi điểm là ba trăm năm mươi triệu, bước giá thấp nhất là ba mươi lăm triệu

Về phần bức tranh chữ này là của ai, Lâm Vân không nghe rõ cho lắm, dù sao đối với mấy thứ này, Lâm Vân không hứng thú cho lắm.

Ngược lại sau một hồi giới thiệu của người chủ trì, Lâm Vân lại thấy buồn ngủ.

Điều khiến cho Lâm Vân ngạc nhiên chính là, sau khi bức tranh chữ này được đưa ra, có không ít người phát giá, sau cùng thành công bán đi với mức giá một tỷ chín trăm hai mươi lăm triệu.