Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 208




Chương 208

“Nhóc con, cậu dám trà trộn vào nơi này, cậu biết bị phát hiện sẽ có hậu quả gì không?”

Anh Giang càng thêm cười nói: “Ranh con, lần này, cuối cùng cậu cũng rơi vào trong tay tôi, nói thật cho cậu biết, khách sạn này chính là do chú hai của tôi mở, chỉ cần tôi nói một câu, cậu lập tức bị bảo vệ của khách sạn bắt lại, đánh cho tàn phế, sau đấy ném ra ngoài.

Anh Giang đã sớm muốn xử lý Lâm Vân, đối với anh ta mà nói, hôm nay chính là một cơ hội tốt “Ồ? Vậy anh muốn như thế nào?” Lâm Vân khoanh tay trước ngực, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

“Nếu như cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó rời khỏi Tô

Bảo Nhi, tôi có thể tha cho cậu” Anh Giang kiêu ngạo nói.

“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như bây giờ anh quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, tôi cũng có thể tha cho anh, nếu không, chỉ với một câu nói của mình, tôi có thể tống cổ anh ra ngoài!” Lâm Vân cười mỉa “Ha ha ha!”

Sau khi Lâm Vân vừa nói xong, đám người anh Giang đều phá lên cười.

“Ranh con, con mẹ nó, cậu không thử nhìn lại xem mình là mặt hàng gì, còn muốn đuổi anh Giang ra ngoài? Thật đúng là nực cười! Chẳng lẽ thằng nhóc này không biết, ông chủ của khách sạn Mường Thanh này chính là chủ hai của anh Giang à?” “Thằng nhóc này thật đúng là biết nói đùa, lén trà trộn vào đây, còn lên mặt như thế?”

Sau khi anh Giang cười vài tiếng, nụ cười trên mặt anh ta dừng lại, sau đó sắc mặt anh ta âm trầm, giọng điệu lạnh lẽo.

“Nhóc con, chẳng phải cậu đang ỷ vào việc có Tô Bảo Nhi bảo vệ mình à? Bây giờ Tô Bảo Nhi không ở bên người cậu, cậu còn dám phách lối như thế, hôm nay ông đây mà không xử lý cậu, chữ Giang của ông đây sẽ viết ngược lại!” “Đi, gọi bảo vệ đến đây!” Anh Giang nói với một tên cậu ấm đứng ở bên cạnh.

“Vâng anh Giang!” Sau khi nhận được lệnh, cậu ấm này chuẩn bị đi gọi bảo vệ đến.

“Mấy đứa làm gì thế?”

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau lưng vang lên.

Anh Giang quay đầu nhìn lại, là Lục Tấn – Ông chủ của khách sạn Mường Thanh này.

“Chú hai, là chủ đấy à, cháu phát hiện một thằng ranh con trà trộn vào hội trường, đang định gọi bảo vệ vào tổng cổ cậu ta đi.

Trên mặt anh Giang mang theo nụ cười, chỉ vào Lâm Vân.

Ông chủ Lục Tấn nhìn theo phía ngón tay của anh Giang, lúc Lục Tấn nhìn thấy Lâm Vân, ông ta nhất thời bị dọa cho giật mình.

Con bà nó, đây chẳng phải là chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên à? Chẳng phải đây chính là cháu trai của Liễu Chí Trung ư?

Lần trước ở khách sạn Mường Thanh, Lâm Vân đã tổ chức một bữa tiệc rượu nhỏ, chiêu đãi đối tác của tập đoàn Tỉnh Xuyên, khi đó Lục Tấn còn đặc biệt đến chào hỏi Lâm Vân, đồng thời còn cho Lâm Vân một tấm thẻ kim cương của khách sạn.

Lục Tấn đương nhiên nhận biết Lâm Vân.

“Chủ tịch Lâm!”

Lục Tấn hoảng sợ, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Lâm Vân, cung kính chào hỏi anh.

“Chuyện này…!Chuyện này.

Anh Giang và hơn mười cậu ấm khác, sau khi nhìn thấy cảnh này đều ngây người, làm sao Lục Tấn lại khúm na khúm núm với Lâm Vân như thế? “Chú hai, chú đang làm gì thế! Thằng ranh con này là một kẻ nghèo hèn mà thôi!” Anh Giang không nhịn được, lớn tiếng nói.

“Câm miệng lại cho chú!”

Lục Tấn quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn thoáng qua anh Giang, vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người.