Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 206




Chương 206

Bởi vì anh Bình biết, Tô Bảo Nhi là bạn gái của Lâm Vân, anh ta nào dám có ý gì với người phụ nữ của Lâm Vân!

“Sao thế cậu Bình? Chẳng lẽ cậu thấy Bảo Nhi nhà chúng tôi không xinh đẹp à?” Tổng giám đốc Tô nghi ngờ hỏi.

“Không phải thế, Bảo Nhi đương nhiên xinh đẹp, chỉ là, theo như tôi được biết, Bảo Nhi đã có bạn trai.”Anh Bình cười gượng.

“Cậu biết Bảo Nhi có bạn trai?” Tổng giám đốc Tô ngạc nhiên.

Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô lắc đầu nói.

“Người bạn trai kia của Bảo Nhi, còn ở một khu nhà nghèo, trong nhà chẳng có gì, cậu ta xứng với Bảo Nhi nhà chúng tôi ư? Hoàn toàn là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!”

Trong giọng nói của tổng giám đốc Tô tràn đầy khinh thường với Lâm Vân.

Anh Bình nghe đến đó, không nhịn được bật cười.

Trong lòng anh Bình không khỏi nghĩ thầm, tổng giám đốc Tô à tổng giám đốc Tô, bạn trai của con gái ông không nghèo gì đâu.

Người ta là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam, không biết trâu bò hơn tôi gấp bao nhiêu lần, có một người con rể trâu bò như thế còn không biết, lại đi phàn nàn.

Anh Bình suy tư một lúc, sau đó cười nói.

“Tổng giám đốc Tô, cậu có biết chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, có một vị chủ tịch mới đến không?”

Anh Bình biết Lâm Vân che giấu thân phận, cho nên anh ta không thể nói thẳng ra thân phận của Lâm Vân, nhưng anh ta vẫn quyết định nói bóng nói gió, nhắc nhở tổng giám đốc Tô mấy câu.

“Chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên ư? Hình như tôi có nghe loáng thoáng.” Tổng giám đốc Tô gật đầu.

“Vậy ông có biết người chủ tịch mới kia là ai, có thân phận và bối cảnh gì không?” Anh Bình tiếp tục cười hỏi.

“Chuyện này tôi không biết, dù sao tôi và tập đoàn Tỉnh Xuyên không kinh doanh cùng một lĩnh vực, cho nên tôi không tìm hiểu cẩn thận.

Tổng giám đốc Tô nói.

Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô hỏi ngược lại: “Cậu Bình, cậu đột nhiên nhắc đến vị chủ tịch mới đến này là vì người đó có gì đặc biệt à?” “Đương nhiên, lai lịch của vị chủ tịch mới này, hù chết người ta.” Anh Bình cười nói.

“Ồ? Hù chết người ta à? Nghe thấy cậu Bình nói như thế, tôi càng tò mò, không biết cậu ta có lai lịch như thế nào?” Tổng giám đốc Tô có vẻ hơi hiếu kỳ.

“Người chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, là cháu ngoại của ông cụ Liễu Chí Trung, ông nói xem, có phải lại lịch của người này hù chết người không?” Anh Bình vừa cười vừa nói.

“Cái gì?” “Cháu trai của ông cụ Liễu Chí Trung?”

Sau khi tổng giám đốc Tô nghe được tin tức này, cả người đều trong trạng thái ngạc nhiên.

Tổng giám đốc Tổ đương nhiên biết rất rõ sự tồn tại của ông cụ Liễu Chí Trung trâu bò như thế nào, cháu ngoại của ông ấy, đương nhiên là đời thứ ba giàu có nhất.

Ở trong mắt tổng giám đốc Tô, anh Bình đã là một cậu chủ siêu giàu, nhưng so với thân phận cháu trai của Liễu Chí Trung, tuyệt đối kém xa cả kilet.