Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 132




Chương 132

Khi bọn chúng nhìn thấy Lâm Vân hai người đang đi về phía mình, bọn chúng đều có vẻ hơi bối rối và hơi mất hứng.

Dù sao thì những người khác cũng đang lái chiếc Lamborghini chứ không phải là bọn chúng.

Những người có thể lái loại xe này có thể là người bình thường được sao?

Liệu những người có thể lái loại xe này có khả năng dây dưa vào việc của bọn chúng hay không? “Không phải chứ, hẳn là chỉ là đi ngang qua!” Thường Thái thầm cầu mong người bên kia đừng tìm tới hắn.

Tuy nhiên, Lâm Vân và Hoàng Luân thực sự đi tới trước mặt bọn chúng, rồi họ dừng lại.

“Lâm Vân! Luân mập! Thật sự là các cậu! Thật sự là các cậu!”

An Minh nhận ra mình thật sự không sai lầm, vì vậy liền kích động chạy tới chỗ Lâm Vân và Luân mập.

“Các cậu…!Các cậu thực sự đến cứu mình.”

Có lẽ là do quá phấn khích hoặc có lẽ vì bị oan nên nước mắt cậu ta đã rơi khi An Minh nói mấy lời này.

Nhìn thấy sắc mặt của cậu ta xanh tím, trên mặt còn có một viên kẹo cao su, cơn tức giận của Lâm Vân đột nhiên dâng trào.

“An Minh, tôi sẽ giúp cậu giải quyết ân oán!” Lâm Vânkiên định vỗ vỗ bả vai An Minh.

Rồi Lâm Vân nhìn sang bảy tám gã côn đồ đang đứng trước mặt.

Đám côn đồ thấy Lâm Vân hóa ra là bạn của An

Minh, tất cả đều tải xanh vì sợ hãi.

Bọn chúng đã đánh một người có bạn lái chiếc Lamborghini? Nghĩ đến điều này, trái tim của bọn chúng dường như bị bóp nghẹt.

Chỉ cần một siêu xe Lamborghini là đủ để răn đe chúng! “Chính chúng mày đánh bạn tao, phải không?” Lâm Vân nhìn chằm chằm đám người, lạnh lùng nói.

Bọn côn đồ đều cúi đầu, giống như chó cụp đuôi, tất cả đều mất hết vẻ hống hách, ngang ngược lúc nãy.

Lúc này, Thường Thái dẫn đầu đi lên.

“Anh trai, tôi không biết hắn là bằng hữu của anh trai.

Chúng tôi xin lỗi anh, xin lỗi cậu bạn, xin lỗi!” Thường Thái cùng bọn đám tay chân cười nịnh bợ, cúi đầu xin lỗi.

“Bốp!”

Không nói một lời, Lâm Vân tát vào mặt gã thanh niên tóc vàng.

“Xin lỗi? Tao bắt mày xin lỗi à?” Lâm Vân nói lớn.

“Vâng!Vâng! Vâng!”

Mặc dù Thường Thái bị tát rất đau, lại vô cùng nhục nhã, nhưng hắn chỉ có thể cười và gật đầu liên tục.

Lâm Vân quay lại nhìn An Minh và hỏi: “An Minh, nói cho tôi biết họ đã đối phó với cậu như thế nào?” “Chúng đánh tôi, yêu cầu tôi đưa cho chúng năm triệu đồng, và bắt tôi ăn cái kẹo cao su mà hắn đã ăn.” An Minh nói.

Lâm Vân gật đầu, sau đó lại nhìn Thường Thái.

“Tạo cho mày một cơ hội, ăn bãi phân chó bên cạnh thì tao tha cho.”

Lâm Vân chỉ vào một bãi phân chó trên mặt đất cạnh đó, “Ăn…!ăn phân?” Mặt Thường Thái lập tức biến thành màu gan lợn sau khi nghe mấy lời này..

“Ăn…!ăn cứt?” Mặt Thường Thái lập tức biến thành màu gan lợn sau khi nghe mấy lời này.