Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1181




Chương 1181

Nghe vậy, ánh mắt của Lâm Vân ngưng tụ lại, lộ ra vẻ thất vọng. Có vẻ như thuốc này trong việc khôi phục trí nhớ thì thất bại rồi.

Nhưng giây tiếp theo.

“Lâm Vân, là tôi nói đùa với cậu thôi, trí nhớ của tôi đã khôi phục lại rồi!” Thạch Hàn lao lên đầy phấn khích và ôm chặt lấy Lâm Vân.

“Haha, tên nhóc này!”

Sau khi Lâm Vân nghe xong, anh liền bật cười và dùng tay đấm vào vai Thạch Hàn một cái.

Khi Lâm Vân nói, mặt anh tràn đầy phấn khích.

“Lâm Vân, hôm đó chúng ta xa cách ở trong rừng. Tôi cứ nghĩ đó là một lời từ biệt vĩnh viễn! Lại có thể được gặp lại cậu, tôi rất vui!” Thạch Hàn cũng rất hào hứng nói.

“Thạch Hàn, tên khốn này! Cậu đã hứa với tôi là phải chạy trốn được, chúng ta sẽ gặp nhau ở thủ đô, rồi sau đó thì sao? cậu… xém chút nữa đã chết rồi!”

Mặc dù Lâm Vân đã cố gắng chịu đựng nhưng giọng nói của anh như nghẹn lại khi nói ra điều này.

“Lâm Vân, tôi đã hoàn thành lời hứa rồi. Không phải là bây giờ chúng ta gặp lại nhau rồi hay sao!” Thạch Hàn mỉm cười vỗ vai Lâm Vân nói.

Thạch Hàn vẫn nhớ lúc đó anh đã bị Trần Thất Thuyết và Phạm Nhật Long đánh đến mức chỉ còn hơi thở cuối cùng, anh tưởng rằng mình nhất định sẽ chết. Kết quả là Phạm Nhật Long đã không đợi anh chết thì đã bỏ đi rồi.

Ở hơi thở cuối cùng, trong lòng Thạch Hàn lúc đó có một niềm tin vững chắc, đó là anh đã hứa với Lâm Vân rằng sẽ gặp Lâm Vân ở thủ đô, vì vậy anh cố gắng hết sức để chạy trốn.

Mặc dù xương chân bị gãy hết, nhưng anh vẫn chịu đựng cơn đau xuyên thấu để trốn thoát, nhưng sau một khoảng cách nhất định. Cuối cùng anh không thể trụ được nữa và ngất đi.

“Đúng rồi Lâm Vân, chuyện này vẫn nằm trong phạm vi của thủ đô. Anh nên phát triển việc ở thủ đô bây giờ cơ mà. Tại sao bây giờ cậu lại đến đây? Nếu Phạm Nhật Long phát hiện cậu ở đây, vậy thì sẽ nguy to. Lâm Vân, cậu mau rời khỏi đây đi!” Thạch Hàn gấp gáp nói.

Lâm Vân cười gằn: “Thạch Hàn, nhà họ Phạm đã bị mình tiêu diệt rồi!”

“Cái gì ?! Phạm … nhà họ Phạm đã bị cậu xóa sổ rồi sao?” Thạch Hàn mở to mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin.

“Lâm Vân, cậu… cậu không phải là nói cho mình vui đấy chứ? Nhà họ Phạm có nhà họ Trần làm hậu thuẫn, thế lực vô cùng mạnh. Chỉ có một tháng thôi. Chẳng lẽ cậu, cậu đã phát triển đủ thực lực ở thủ đô trong vòng một tháng rồi sao?”

Thạch Hàn không thể tin được vào mắt mình.

Trước mắt Thạch Hàn bây giờ, chỉ có một con đường duy nhất để báo thù, chính là đến thủ đô để phát triển, phát triển đủ rồi quay lại tiêu diệt nhà họ Phạm.

“Thạch Hàn, mình không tới thủ đô, nhưng là có cơ duyên trở thành tu sĩ.” Lâm Vân cười nói.

Nói xong, Lâm Vân trực tiếp giậm chân.

“Bùm!” Cả phiến đá dưới chân đột nhiên vỡ thành nhiều mảnh!

“Nội lực!”

“Lâm Vân, cậu thật sự có nội lực!” Thạch Hàn sửng sốt.

Trương Thúy đứng bên cạnh, và cả người phụ nữ trung niên nhìn thấy Lâm Vân có thể dùng một chân đập vỡ phiến đá, họ cũng vô cùng kinh ngạc, điều này nằm ngoài nhận thức của họ.