Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1169




Chương 1169

Tỉnh Tây Xuyên, huyện Thanh của Kim Đô.

Đường quốc lộ đi huyện Thanh chính là con đường mà một tháng trước Lâm Vân và Thạch Hàn chạy khỏi Kim Đô, đó là lần cuối cùng Lâm Vân gặp Thạch Hàn.

Lúc đi qua nơi chia tay cùng Thạch Hàn, trong lòng Lâm Vân lần thứ hai hiện lên bóng dáng Thạch Hàn.

Huyện Thanh là một huyện cách Kim Đô không xa.

Thị trấn không lớn nhưng rất nhiều hộ dân.

Minibus đi vào một con đường cũ kỹ, đường phố rất hẹp, nhưng trên đường lại có rất nhiều người, minibus chỉ có thể đi một cách chậm rãi.

Lâm Vân ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài cửa xe.

“Hả?Thạch Hàn!”

Đột nhiên Lâm Vân phát hiện ánh mắt mình vừa lướt qua một người có khuôn mặt và vóc người như Thạch Hàn.

Bởi vì xe đi phía trước nên Lâm Vân chỉ mới nhìn thoáng qua.

“Ông anh dừng xe lại.”Lâm Vân vội hô to một tiếng.

Đặng Nam cũng không biết xảy ra chuyện gì vội vã dừng xe lại.

Lâm Vân không nói hai lời lập tức mở cửa xe, sau đó nhìn về phía sau.

Đập vào mặt là đoàn người đông nghẹt, ánh mắt Lâm Vân không ngừng tìm kiếm nhưng lại hoàn toàn không tìm được.

“Chẳng lẽ là mình hoa mắt? Hay là mình bị ảo giác?” Lâm Vân dụi dụi mắt.

“Bíp bíp bíp!”

Lúc này một chiếc xe ở phía sau ấn còi giục giã, Lâm Vân không thể làm gì khác hơn là ngồi trở về ghế phụ.

“Lâm Vân, làm sao thế?” Đặng Nam mở miệng hỏi.

“À, không có gì, vừa rồi tôi thấy một người rất giống bạn của tôi, chắc là tôi hoa mắt.”Lâm Vân không tập trung trả lời.

Trong lòng Lâm Vân đã nghĩ có lẽ là mình hoa mắt rồi.

Nếu như đúng là Thạch Hàn thì nếu anh ấy có thể tự do đi lại được, nhất định sẽ đến Kim Đô tìm mình chứ nhỉ?

Xe lại di chuyển tiếp, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng bán hoa quả cũ kỹ, đây là cửa hàng bán hoa quả của Đặng Nam.

Vị trí của cửa hàng có hơi lệch, lượng người đi qua không quá nhiều, hơn nữa cửa hàng rất nhỏ chưa được 20 mét vuông nữa.

“Lâm Vân, đây là chỗ anh sinh sống, cũng không biết cậu có quen không, cậu chịu khó chấp nhận nhé.” Đặng Nam cười nói.

“Không sao đâu, tôi cũng là con nhà nghèo, hoàn cảnh này tôi rất quen.”Lâm Vân mỉm cười nói.

“Sau khi anh bỏ học cấp ba thì đi làm công ở xưởng, đã từng làm rửa xe, bồi bàn, cu li, nhân viên bán hàng khoảng tầm 8 năm mới dành dụm đủ tiền mở cái cửa hàng này. Tuy chỉ là cửa hàng nhỏ nhưng anh cũng rất hài lòng rồi, có thể có cái cửa hàng này thì cuộc sống coi như cũng có hi vọng.”Trên mặt Đặng Nam lộ ra nụ cười vui vẻ.

Lâm Vân giơ ngón cái lên với anh ta, người nỗ lực thì đáng được tôn trọng.

“Đúng rồi, Lâm Vân, còn cậu thì sao?Cậu làm gì?”Đặng Nam hỏi Lâm Vân.

“À, tôi là sinh viên năm bốn đại học, sắp tốt nghiệp.”Lâm Vân trả lời.