Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1165




Chương 1166

“Tôi cùng đi bê với anh.” Lâm Vân nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân giúp tài xế minibus bê hoa quả ở bên cạnh vào xe.

Sau khi xong việc.

“Anh Nam, cái xe minibus này của anh cũ như vậy rồi thì hệ số an toàn cũng thấp, anh không suy xét đến việc đổi xe à?” Lâm Vân nói.

“Xe này là tôi mua hàng cũ giá 17,5 triệu đó, tôi làm gì có tiền mà đổi xe, có thể có cái xe bốn bánh đi là tôi đã đủ mãn nguyện rồi.” Đặng Nam cười nói.

“Nhà anh có huyện Thanh đúng không?Có chào đón tôi đến nhà làm khách không?”Lâm Vân vừa cười vừa nói.

Vốn trên người Lâm Vân có chuẩn bị một tấm séc trị giá 35 tỷ.

Nhưng sau khi Lâm Vân tiếp xúc với anh ta thì đột nhiên Lâm Vân cảm thấy, cho anh ta séc có thể anh ta sẽ không dùng.

Cho nên Lâm Vân định đến nhà anh ta trước, một là xem nhà anh ta có cần hay không, hai là chuẩn bị tiền mặt cho anh ta.

Dù sao bây giờ Lâm Vân cũng rảnh, hơn nữa từ huyện Thanh đến Kim Đô mất có hai tiếng đi xe.

“Đương nhiên không thành vấn đề rồi, hôm nay cậu giúp tôi một đại ân, vừa hay tôi cũng muốn cảm tạ cậu.” Đặng Nam nhiệt tình nói.

Lâm Vân nghe vậy thì mở cửa xe ngồi vào ghế phụ của minibus.

Đặng Nam lái xe rời khỏi khu chợ.

Vừa ra khỏi cửa chợ, đột nhiên có một con chó con băng qua đường, Đặng Nam vì tránh chó con mà đánh tay lái một cái, quẹt vào một chiếc Toyota prado đang đi ởphía bên kia đường.

“Chết rồi!Chết rồi!”

Đặng Nam nhìn thấy quẹt phải Toyota parado thì có vẻ rất lo lắng, với anh ta mà nói thì đây tuyệt đối là một chiếc xe rất đắt tiền.

Quả nhiên, cửa xe Toyota parado mở ra từ trong xe có ba người đàn ông mang kính đen bước xuống, trong tay một người đàn ông trong đó còn cầm theo một cây gậy bóng chày, khí thế hung hăng đi đến.

“Mắt mày mù à, thế mà dám đụng vào xe của ông đây, bán cái xe nát này của mày đi cũng không đền nổi đâu.”

Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen vừa nói vừa cầm cây gậy bóng chày đâm vào vô lăng của minibus.

“Anh bạn, thật xin lỗi, tôi… Tôi không cẩn thận, tôi đền tiền cho anh!”

Đặng Nam cũng biết là do mình không cẩn thận cho nên anh ta nhanh chóng lấy ra 700 ngàn đồng ra đưa cho người đàn ông đầu trọc đeo kính.

“Ôi mẹ ơi, 700 ngàn?”

Sau khi ba người đàn ông đeo kính đen nhìn thấy 700 ngàn thì đều nở nụ cười.

“Mày cho tiền ăn xin đấy à? Ít nhất cũng phải 70 triệu!” Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen mang theo vẻ mặt không nhịn được.

“Bảy… Bảy mươi triệu?”

Sau khi Đặng Nam nghe thấy mấy chữ này sợ đến sắc mặt đều xanh ngắt, cái này với anh ta mà nói chính là con số trên trời.

Lâm Vân mở miệng nói: “Người anh em, 70 triệu hơi nhiều thì phải?”