Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1103




Chương 1103

“Vâng, đủ rồi. Bây giờ việc em muốn làm, không thực quan trọng vấn đề tiền bạc. Chị Thanh, chờ tin tốt của em đi.” Lâm Vân cười.

Lâm Mộc Thanh gật đầu, sau đó cô lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Lâm Vân, rồi nói:

“Có 3 tỷ trong thẻ này. Còn về ô tô, chiếc Ferrari này em thấy thế nào?”

“Quá tốt rồi chị.”

Lâm Vân cười cười, cầm lấy tấm thẻ ngân hàng.

“Chị Thanh. Có lẽ em sẽ rất bận trong một thời gian, không thể thường xuyên ghé qua. Nếu có việc gì cần, chị cứ gọi điện thoại cho em.” Lâm Vân nói.

Lâm Mộc Thanh gật đầu.

“Còn nữa, em thấy ứng dụng shoppe bây giờ rất nổi, tình hình của công ty thế nào?” Lâm Vân hỏi.

“Theo xu hướng hiện tại, vụ cháy hoàn toàn không ảnh hưởng gì, hiện tại giá trị thị trường của công ty cũng đang tăng lên nhanh chóng.” Lâm Mộc Thanh nói.

“Ha ha, chị à, xem ra chị sắp thành công rồi.” Lâm Vân cười.

“Nếu không phải vì em bỏ ra ba tỷ để giúp chị vực lại công ty, e rằng công ty đã phá sản từ lâu rồi. Nói đúng ra thì em mới chính là người hùng của công ty này.” Lâm Mộc Thanh nói.

“Nhân tiện, chị cho em hỏi chút, trong một tháng em không ở đây, có những chuyện gì đã xảy ra với Kim Đô vậy?” Lâm Vân hỏi.

Lâm Mộc Thanh nói với Lâm Vân về tình hình hiện tại ở Kim Đô, cũng như việc nhà họ Phạm đã tiếp quản toàn bộ thế lực nhà họ Triệu và Tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Lâm Vân và Lâm Mộc Thanh chia tay.

Trước khi Lâm Vân rời đi, Lâm Mộc Thanh nắm lấy tay anh, vẻ mặt quan tâm:

“Lâm Vân, cẩn thận nhé. Nhất định phải bảo toàn mạng sống.”

Lâm Mộc Thanh thực sự rất sợ lại một lần nữa nhận được tin tức về cái chết của Lâm Vân.

“Đừng lo lắng, em bây giờ đã khác trước rất nhiều rồi.” Lâm Vân nở nụ cười tự tin trả lời Lâm Mộc Thanh.

Lâm Vân dùng thẻ ngân hàng mà Lâm Mộc Thanh đưa, rút ra một khoản tiền mặt, đi tắm rửa, cắt tóc, sau đó mua một bộ quần áo mới và điện thoại di động mới.

Sau khi sửa soạn lại bản thân, Lâm Vân đã có một diện mạo hoàn toàn mới.

Liền đó, Lâm Vân lái xe đến một quán ăn nhỏ. Đã hai giờ chiều nên quán không có nhiều khách. Lâm Vân nhìn về phía nhà hàng, một cô gái trẻ đang ngồi xổm trên sàn rửa bát.

Cô gái này không ai khác, chính là Triệu Linh nhà họ Triệu.

Triệu Linh từng là con gái của gia đình danh giá nhưng giờ cô lại đang làm công việc rửa bát trong một nhà hàng nhỏ.

Lâm Vân nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng khó chịu. Chẳng phải chính bởi vì nhà họ Triệu hợp tác với Tỉnh Xuyên, Tỉnh Xuyên bị hãm hãi phải đóng cửa, cũng dẫn đến việc tập đoàn nhà họ Triệu phải tuyên bố phải sản hay sao.

Lâm Vân đến nhà hàng nhỏ này để thăm Triệu Linh.

“Triệu Linh, sao cô chậm chạp thế? Mấy cái bát này còn chưa rửa sạch nữa, cô có còn muốn làm tiếp hay không đây?” Một bà chủ trung niên đang mắng Triệu Linh.

“Bà chủ, tôi… tôi đang làm việc rất chăm chỉ mà.” Triệu Linh thì thào, giọng nói nghe vừa nhỏ bé vừa yếu ớt.