Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1097




Chương 1097

Hơn nữa tình huống hiện tại ở đây hắn chỉ có mười mấy tên thủ hạ, mà bên kia lại có nhiều người như vậy, dù sao hắn cũng sẽ không thể thành công ngày hôm nay.

“Coi như anh lợi hại! Lôi Chấn Vũ, phải không? Chúng ta cứ chờ xem sao.”

Giang Vũ nói xong những lời này, liền đem người của mình rời đi.

Giang Vũ bỏ đi, trả lại sự trầm mặc cho căn phòng.

“Chị dâu, tôi trước đây là cấp dưới của Anh Vân. Đây là danh thiếp của tôi, trong đó cũng có ghi số của tôi. Nếu gặp phải phiền phức gì, chị có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Ngoài ra, tôi sẽ cử hai người tới đây bảo vệ chị.” Lôi Chấn Vũ đưa cho Như Tuyết một tấm danh thiếp.

“Anh Lôi, anh… anh vừa nói là Lâm Vân anh ấy… anh ấy đã chết?” Như Tuyết nhìn Lôi Chấn Vũ, vẻ mặt bàng hoàng.

“Chuyện này …, đây là tôi nghe tin tức bên ngoài đưa tới.” Lôi Chấn Vũ cúi đầu.

Sau khi Như Tuyết nghe tin, sắc mặt tái mét, lập tức không chịu được mà ngất đi.

“Chị dâu!”

“Nhanh! Gọi xe cấp cứu!” Lôi Chấn Vũ hét lên.

Thành phố Hải Phòng, bên trong chùa Vân Nam.

Ông nội của Lâm Vân là Liễu Chí Trung, vừa tập xong một bài Thái Cực Quyền, trở lại chánh điện nghỉ ngơi.

Ngoài việc thực hiện các bài tập hàng tuần và giúp Liễu Chí Trung ức chế tế bào ung thư, trụ trì chùa còn dạy Liễu Chí Trung một bộ Thái Cực Quyền bảo vệ sức khỏe, bổ sung bằng thuốc nam. Ông nói rằng Liễu Chí Trung sẽ có thể sống thêm vài năm nữa mà không có vấn đề gì.

“Không biết Lâm Vân đã xảy ra chuyện gì.” Liễu Chí Trung nhìn lên trần nhà với vẻ mặt lo lắng.

Anh đã cố gắng gọi cho Lâm Vân nhiều lần, muốn biết Lâm Vân bây giờ đang ở đâu, đã có những chuyện gì xảy ra, nhưng lần nào cũng vậy, điện thoại của Lâm Vân đều là không thể liên lạc được.

Ông cũng gọi cho Thạch Hàn, nhưng điện thoại cũng bị tắt đi, điều này khiến ông càng lo lắng hơn.

Bạch Hổ ở bên cạnh an ủi nói: “Ông ơi, ông đừng lo lắng, ta tin tưởng Anh Vân nhất định không sao. Nếu bây giờ không gọi được, có lẽ là di động của bọn họ đã hết pin mà thôi.”

“Tôi cũng hy vọng là vậy.” Liễu Chí Trung gật đầu.

Đúng lúc này, một vị sư phụ vừa xuống núi mua đồ, trở lại liền vội vàng đi vào đại sảnh.

“Bạch Hổ, tôi nghe được tin tức khi xuống núi mua chút đồ. Lâm Vân đã chết, nghe nói là bị Phạm Nhật Long đuổi tới vách đá, tự mình nhảy xuống.” vị hòa thượng nói.

“Cái gì?”

Sau khi Bạch Hổ và Liễu Chí Trung nghe tin, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi.

“Lâm Vân của tôi, chết rồi sao?” Trái tim già nua của Liễu Chí Trung như bị xuyên thủng, bật khóc trong đau đớn.

“Anh Vân! Anh Vân!”

Bạch Hổ cũng kêu lên trong nước mắt, bàn tay nắm chặt run lên trong không trung.

“Tôi muốn báo thù. Tôi sẽ báo thù cho Anh Vân!”

Bạch Hổ gầm lên, quay lưng bước ra ngoài.

“Bạch Hổ, dừng lại!”

Trụ trì chùa Vân Nam xuất hiện ở cửa, chặn đường Bạch Hổ.