Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1084




Chương 1084

Con trăn này, không chỉ hoang dã, mà lại chẳng hề có thứ gì ngăn cách giữa nó và Lâm Vân.

“Khè khè!”

Con trăn há miệng, để lộ một cặp răng nanh sắc nhọn. Nó phát ra những tiếng khè đáng sợ, như thể muốn nói Lâm Vân sắp thành bữa tối của nó rồi.

“Gru … gru…”

Lâm Vân không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng càng thêm bối rối.

Người như Lâm Vân, trước nay sao có cơ hội gặp phải những chuyện thế này. Đổi thành người khác, đứng trước hoàn cảnh này, không sợ hãi mới là lạ.

Khoảnh khắc tiếp theo, con trăn nhanh chóng trực tiếp lao về phía Lâm Vân.

“Đáng chết!”

Thấy vậy, Lâm Vân vừa tức giận mắng mỏ vừa bỏ chạy.

Lâm Vân có thể chắc chắn, nếu con trăn đó đuổi kịp anh, nhất định sẽ quấn lấy anh tới chết.

Cũng may, sau khi ngâm mình trong hồ nước, thể lực của anh đã tốt hơn trước, tốc độ chạy cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nhờ vậy, dưới vách đá, Lâm Vân điên cuồng tháo chạy, con trăn cũng lồ ng lộn đuổi theo phía sau.

“Ngươi còn đuổi theo ta? Ta không có khiêu khích ngươi, sao ngươi nhất định phải đuổi theo ta?” Lâm Vân trong lòng bực tức hét lên.

Mặc dù thể lực của anh mạnh hơn nhiều so với trước đây, tuy nhiên sau khi chạy thục mạng hơn mười phút, Lâm Vân vẫn cảm thấy mệt, nếu cứ chạy như thế này, anh chắc chắn sẽ bị con trăn đuổi kịp.

Hơn nữa, nếu cứ chạy vòng vòng ở đây, cuối cùng anh cũng sẽ mệt mà chết.

Lâm Vân chạy đến một hang động, nhận ra không còn đường nào khác ngoại trừ đi vào hang.

“Chết tiệt, nếu như ngươi chạy vào trong động này, ngươi sẽ đi vào ngõ cụt.” Lâm Vân tự mắng.

Lâm Vân biết, một khi anh vào hang này và bị con trăn bám theo, anh sẽ không thể có lối thoát.

Hơn nữa, tình hình trong hang thế nào, anh lại càng không biết. Bên trong rất có thể có nguy hiểm đang đợi sẵn, cũng có thể có một con trăn còn lớn hơn.

Nhưng trong tình huống này, nếu không vào hang, thì anh cũng chỉ còn nước bị con trăn đang gần đuổi tới nơi kia siết chết rồi ăn thịt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Vân không còn cách nào khác, trực tiếp lao vào trong sơn động.

Sau khi vào bên trong, Lâm Vân chạy được vài bước thì phát hiện con trăn không chạy theo anh mà chỉ trườn qua lại xung quanh cửa hang.

Nhìn biểu hiện đó, dường như nó không dám vào hang này.

“Phù!”

Lâm Vân thấy con trăn không đuổi theo anh, lúc này mới có thể miễn cưỡng thở phào một cái.

Nhưng nhìn dáng vẻ của con trăn, rõ ràng nó đang canh giữ cửa hang, đợi Lâm Vân đi ra.

“Cho dù nó không vào, nhưng lại canh giữ cửa hang thế này, làm sao ta dám đi ra ngoài. Nếu tiếp tục ở lại đây, sớm muộn ta cũng chết đói mất.” Lâm Vân nói thầm.

Mặc dù rất khó chịu, nhưng cũng chẳng thể tìm được bất cứ hướng giải pháp nào.

Lâm Vân quyết định khám phá hang động này, xem có thể tìm được lối thoát nào khác trong hang hay không.