Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1080




Chương 1080

Về phía Lâm Vân.

Anh vẫn tiếp tục chạy, từ lúc tách khỏi Thạch Hàn đã hơn mười phút trôi qua.

“Không biết Thạch Hàn bây giờ như thế nào, đã thoát ra được chưa?”

“Anh ta chắc chắn đã chạy thoát! Anh ta đã hứa sẽ gặp ta ở thủ đô. Đã là thỏa thuận với ta, anh ta nhất định sẽ không thất hứa! Nhất định thế. Người này trước nay chưa bao giờ thất hứa với ta.”

Lâm Vân trong đầu tràn đầy hình ảnh Thạch Hàn, trong lòng anh rất lo lắng, sợ rằng Thạch Hàn chạy không thoát.

Dù sao Lâm Vân cũng là một người bình thường, mới chạy hơn mười phút anh đã kiệt sức, hai chân dần mất đi sức lực, tốc độ so với trước cũng chậm hơn rất nhiều.

“Haha, Lâm Vân, rốt cục cũng có thể đuổi kịp ngươi.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

Lâm Vân nhìn lại thì thấy Phạm Nhật Long và Trần Thất Thuyết đã đuổi kịp, chỉ còn cách anh chừng trăm mét.

Dù sao thì Phạm Nhật Long cũng là người luyện võ, còn Trần Thất Thuyết vốn là một cao thủ, không chỉ chạy nhanh hơn, mà ngay cả sức chịu đựng của họ cũng lớn hơn Lâm Vân rất nhiều.

“Chết tiệt!”

Lâm Vân tức giận chửi rủa, sau đó liều mạng tăng tốc.

“Haha, còn muốn chạy? Có phải đang nằm mơ không?” Phạm Nhật Long cười lớn, sau đó tiếp tục đuổi theo.

Sau khi chạy vài phút, Lâm Vân liền phát hiện mình đã chạy tới một vách đá.

Phía dưới là một vách núi không đáy, vừa nhìn đã khiến người ta hoa mắt.

Lâm Vân dừng lại, xoay người.

Phạm Nhật Long cũng đã đuổi kịp anh.

“Haha, Lâm Vân, ngươi chạy đi! Ta xem ngươi chạy đi đâu?” Phạm Nhật Long cười chế giễu.

Lâm Vân sắc mặt tái nhợt, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.

Vào lúc này, trước mặt anh là Phạm Nhật Long đuổi giết, phía sau là vực thẳm không có lối thoát.

Lâm Vân chính là đã không còn đường chạy nữa rồi.

“Là ông trời muốn giết Lâm Vân ta.” Lâm Vân nhè nhẹ lắc đầu. “Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!”

Lâm Vân nghiến răng, trong lòng tràn đầy oán hận, anh hoàn toàn không muốn kết thúc vào lúc này, càng không muốn hoàn toàn thất bại.

Tuy nhiên, bây giờ Lâm Vân thực sự không còn con đường nào nữa.

“Lâm Vân, ân oán giữa chúng ta, cuối cùng vẫn là Phạm Nhật Long ta giành phần thắng. Không ai có thể thách thức uy quyền của nhà họ Phạm. Ngay từ lần đầu ngươi khiêu chiến với ta, Lâm Vân ngươi nên biết sẽ không thể có kết cục tốt đẹp!”

Lâm Vân ánh mắt ảm đạm, anh biết mình quả thực đã thua, không thể có cơ hội phản kháng.

Lâm Vân thua cũng vì tuổi còn quá trẻ, chưa hiểu hết nhân tình thế thái, lúc đầu đã tuyệt đối tin tưởng, tiền tài có thể chiến thắng tất cả, không biết coi trọng quyền thế, cũng không biết tự bản thân cố gắng nâng cao năng lực nội tại.

“Thạch Hàn của ta đâu?” Lâm Vân yếu ớt hỏi.

Lâm Vân biết rằng mình đã đi vào ngõ cụt, suy nghĩ cuối cùng của Lâm Vân chính là muốn Thạch Hàn có thể sống sót, nếu được như vậy, anh sẽ chết không hối tiếc.