Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1077




Chương 1077

“Anh Vân, chúng sắp đuổi tới rồi. Ta không thoát được đâu. Để tôi ngăn bọn chúng lại, anh mau chạy đi.” Thạch Hàn nói.

“Sao thế được. Tôi không thể bỏ lại cậu. Cậu không đánh lại tên Trần Thất Thuyết kia đâu. Nếu cậu ngăn lại bọn chúng sẽ bị giế t chết mất.” Lâm Vân cắn răng, nói.

“Thạch Hàn, đừng đợi tôi. Tôi biết cậu có thể thoát được. Cậu mau chạy nhanh đi.”

“Anh nói gì vậy. Tôi sẽ không bao giờ bỏ lại anh.” Thạch Hàn nói đầy kiên định.

Lúc này, khoảng cách giữa hai người và Phạm Nhật Long ngày càng gần, rất nhanh sẽ bị đuổi kịp.

“Thạch Hàn, nghe lời tôi. Cậu mau chạy nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu.” Lâm Vân hét to.

“Anh Vân, lúc này tôi không thể nghe lời anh được.” Thạch Hàn lắc đầu.

Sau đó, Thạch Hàn liền dừng lại.

Lâm Vân thấy vậy cũng dừng lại.

“Thạch Hàn, cậu làm gì thế? Chạy đi!” Lâm Vân nhìn vào Thạch Hàn.

“Anh Vân, anh chạy đi. Tôi chặn bọn chúng lại.” Thạch Hàn nói kiên định.

Phạm Nhật Long đã đuổi kịp. Hắn thấy hai người Lâm Vân đứng lại liền cũng dừng lại.

“Chúng mày đừng cố làm gì. Hôm nay là ngày chúng mày tiêu đời rồi.” Phạm Nhật Long cười nói.

Phạm Nhật Long tự tin hắn đã nắm chắc phần thắng, nên hắn cũng chẳng cần phải vội vã ra tay.

“Anh Vân, chạy đi!” Thạch Hàn hét lên. “Chạy mau đi. Anh còn có lý tưởng phải làm. Nếu anh không chạy, chúng ta đều không thoát được. Anh chạy thoát thì tôi mới có cơ hội chạy được. Chạy đi!”

Đây là lần đầu tiên Lâm Vân thấy Thạch Hàn nói với anh với giọng hùng hổ như vậy.

Thạch Hàn vội nói tiếp:

“Anh Vân, anh phải tin tôi. Tuy tôi không đánh lại được hắn, nhưng nếu tôi đã muốn chạy thì hắn chắc chắn không thể ngăn lại. Để tôi kiềm chân bọn chúng một lát, anh chạy đi!”

“Không được.” Lâm Vân cắn răng, lắc đầu mà nói.

“Anh Vân, nếu anh không chạy thì tôi sẽ chết ngay ở đây. Thạch Hàn tôi nói được làm được.”

Thạch Hàn nói xong liền lấy ra một chiếc dao găm, đặt ở trên cổ của mình.

“Được… Tôi… Tôi chạy. Thạch Hàn, cậu nhất định phải sống. Hẹn gặp cậu ở điểm đến (Hà Nội). Đây chính là giao ước của chúng ta.” Lâm Vân kiên nghị nhìn Thạch Hàn.

“Được, ở điểm đến sẽ gặp lại. Tôi nhất định sẽ làm được, đây là giao ước của chúng ta.” Thạch Hàn gật đầu.

Lâm Vân gật đầu, sau đó xoay người chạy vào trong rừng.

Lâm Vân biết, Thạch Hàn đã chịu lấy thân mình để hi sinh cho anh một chút thời gian chạy trốn. Nếu anh ta đã quyết tâm như vậy, Lâm Vân không chịu chạy trốn sẽ trở thành gánh nặng của anh ta. Nếu anh chạy, Thạch Hàn mới có cơ hội chạy.

Giống như lần bị đuổi giết ở Hải Phòng, Bạch Hổ cũng ở lại chặn lại kẻ địch. Cuối cùng Bạch Hổ cũng sống sót.

Thạch Hàn nhìn bóng Lâm Vân chạy đi, mặt hiện lên một nụ cười.

“Anh Vân, vĩnh biệt. Anh nhất định phải thành công, trở về báo thù cho mọi người. Báo thù cho tôi.”

Thạch Hàn hoàn toàn không tính đến chuyện chạy trốn. Những gì anh ta vừa nói với Lâm Vân chỉ là lừa để Lâm Vân chạy đi mà thôi.

Thạch Hàn biết, khi đối mặt với một cao thủ nội công như Trần Thất Thuyết, anh ta đánh không lại, chạy cũng không thể thoát.

“Muốn chạy à? Nằm mơ.” Phạm Nhật Long thấy Lâm Vân chạy đi liền định đuổi theo Lâm Vân.

Thạch Hàn nhanh chóng chặn lại Phạm Nhật Long, nheo mắt, lạnh giọng nói:

“Muốn đuổi theo Anh Vân thì phải bước qua xác tao đã!”

“Hừ, mày muốn chết hả? Chú Thuyết, giết hắn đi.” Phạm Nhật Long vung tay lên.

Trần Thất Thuyết gật đầu, sau đó nhắm thẳng đến phía Thạch Hàn.

“Chát! Chát! Chát!”

Hắn không hề nương tay, ngay lập tức sử dụng nội lực, đánh nhau với Thạch Hàn.

“Ộc!”

Chỉ giao đấu một lát, ngực Thạch Hàn đã bị đánh trúng. Thạch Hàn bay ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đất.