Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1070




Chương 1070

Nhưng hai mắt hắn vẫn mở trợn trừng, như thể ở giây phút cuối cùng hắn vẫn tràn đầy vẻ sợ hãi, hối hận, không cam lòng…

Nhưng tất cả đều đã biến mất cùng với sự chấm dứt của sinh mạng của hắn.

“Chu Tuấn, đây là mày tự làm tự chịu!” Lâm Vân nhìn thi thể Chu Tuấn với anh mắt lạnh lẽo.

“Anh Vân, xử cô ta thế nào?” Thạch Hàn chỉ vào vệ sĩ của Chu Tuấn, Black Widow.

Black widow tái mặt. Khóe miệng cô ta vẫn còn vết máu đỏ. Nhìn đã biết bị thương không nhẹ.

Lâm Vân nhìn về phía Black Widow.

“Vì sao cô lại làm vệ sĩ cho Chu Tuấn? Chẳng lẽ cô không biết gì, còn cố tình vẽ đường cho hươu chạy sao?” Lâm Vân lạnh lùng nói.

“Không cần nói gì nữa, để tôi tự ra tay.” Black Widow nói xong liền tự đánh vào gáy mình. Sau đó cô ta ngã xuống, hơi thở cũng ngừng.

Lâm Vân lắc đầu, không ngờ cô lại lại tự sát.

“Anh Vân, đừng ở nơi này nữa, chúng ta đi thôi. Xe của tôi ở bên kia.” bạch ca nói.

Sau khi mọi người lên xe của bạch ca. Bên trong xe:

“Bạch Hổ, thật sự cảm ơn cậu. Nếu hôm nay cậu không tới kịp, tôi cũng không dám tưởng tượng những chuyện sẽ xảy ra nữa.” Lâm Vân nói.

“Anh Vân, sao anh lại nói vậy? Tôi đã nói rồi, cái mạng này của tôi đều tùy anh quyết định.” Bạch Hổ nói.

Lâm Vân nghe Bạch Hổ nói vậy liền nhớ tới lần anh đi chợ đen Hải Phòng cứu người.

Lần đó anh chỉ mang theo Bạch Hổ, không đi cũng Thạch Hàn. Cũng là lần Bạch Hổ một mình ngăn cản địch, mở đường cho Lâm Vân chạy. Chỉ chút nữa là Bạch Hổ cũng mất mạng.

Tình nghĩa của Bạch Hổ dành cho mình, Lâm Vân hiểu rất rõ.

“Anh Vân, chuyện của anh tôi cũng biết. Nhưng tôi ngoài luyện võ cũng không biết gì khác. Tôi cũng không nghĩ ra được cách gì. Nhưng chỉ cần Anh Vân cần tôi ở việc gì, tôi sẽ hết lòng thực hiện.” Bạch Hổ vỗ ngực nói.

“Bạch Hổ, cảm ơn cậu.” Lâm Vân vô cùng cảm động.

“Bạch Hổ, tôi vừa thấy anh ra tay. Không ngờ anh cũng đã có nội lực. Xem ra khoảng thời gian vừa rồi anh đã mạnh lên rất nhiều.” Thạch Hàn nói.

“Cũng không tệ lắm.” Bạch Hổ nói.

“Nội lực ư? Bạch Hổ, cậu có nội lực rồi sao?” Lâm Vân ngạc nhiên.

Từ trước đến nay, Lâm Vân mới chỉ được biết hai người có nội lực. Một là sư phụ của Bạch Hổ, hai là người đàn ông đi cùng Phạm Nhật Long, cao thủ người của gia tộc họ Trần.

Hai lần đó đều là do Thạch Hàn nói với Lâm Vân.

Bạch Hổ lại chính là người thứ ba.

“Đúng vậy. Thời gian vừa rồi tôi đều đi theo sư phụ luyện công, kết quả rất tốt.” Bạch Hổ nói.

“Bạch Hổ, sư phụ của cậu lợi hại như thế nào? Có mạnh hơn gia tộc họ Trần không?” Lâm Vân hỏi.

Lâm Vân có cảm giác sư phụ của Bạch Hổ là một người vô cùng thần bí.

“Trước đây sư phụ của tôi cũng từng nhắc đến gia tộc họ Trần. Gia tộc họ Trần là một gia tộc lâu đời, có lịch sử kéo dài tận mấy trăm năm, quyền lực cũng rất nhiều. Dù bọn họ có kinh doanh nhưng chủ nghiệp lại là luyện công. Người của gia tộc họ Trần cũng không ít người là cao thủ.” Bạch Hổ nói.

“Sư phụ của tôi không thể đánh bại cả gia tộc họ Trần, nhưng gia tộc họ Trần cũng rất kiêng dè sư phụ của tôi. Họ cũng không dám tùy tiện động đến sư phụ.”

“Sư phụ của cậu lợi hai như vậy sao? Vậy chuyện này có thể nhờ sư phụ của cậu giúp đỡ không?” Lâm Vân cảm thấy có một tia hi vọng.