Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1068




Chương 1068

“Mày… Mày là thằng chó chết nào? Thằng Lâm Vân đã thành đồ khố rách áo ôm, không xu dính túi rồi. Mày còn ra tay giúp nó làm cái gì?” Chu Tuấn hét to đầy phẫn nộ.

Bạch Hổ nghe vậy liền nói: “Dù Anh Vân có còn lại hai bàn tay trắng cũng vẫn là đại ca của tôi. Cái mạng của tôi cũng có thể dâng hết cho Anh Vân.”

“Cái loại như hắn thì có tài đức gì mà phải làm thế?” Chu Tuấn gào to lên.

Chu Tuấn thật sự ghen tức đến phát điên. Hắn nghĩ nếu hắn cũng trở thành kẻ không xu dính túi, những người của hắn sẽ không đi theo hắn nữa. Vậy mà Lâm Vân lại có nhiều người lợi hại đến vậy tình nguyện đi theo.

“Chu Tuấn, kế hoạch của mày đã thất bại rồi. Hôm nay người gặp xui xẻo chính là mày. Bạch Hổ, mau bắt hắn đến đây.” Lâm Vân tức giận nói.

“Rõ!” Bạch Hổ gật đầu.

Chu Tuấn nghe vậy liền hoảng sợ. Hắn vừa được thấy Bạch Hổ mạnh đến mức nào, thậm chí còn mạnh hơn Thạch Hàn nhiều. Mười tên vệ sĩ đứng bên cạnh hắn sao có thể chống lại được?

Chu Tuấn vội vã lấy súng hắn ở bên hông ra.

“Đứng im! Nếu mày lại đây tao… tao sẽ bắn!” Chu Tuấn giơ súng về phía Bạch Hổ. Vì sợ hãi mà cả giọng lẫn người của hắn đều run rẩy.

“Mày thử nổ súng xem!” Bạch Hổ nói, chân vẫn bước về phía Chu Tuấn.

“Là mày ép tao đấy nhé! Chết đi!” Chu Tuấn nói xong liền bóp cò.

“Đoàng đoàng!”

Hai tiếng súng liên tục vang lên. Hai viên đạn, một viên trúng vai Bạch Hổ, một viên trúng vào bụng.

Tốc độ của Bạch Hổ đột nhiên tăng vọt, tiến tới trước mặt Chu Tuấn.

Bàn tay đang cầm súng của Chu Tuấn cũng bị Bạch Hổ bẻ gãy.

“Á!” Chu Tuấn kêu lên như tiếng heo bị chọc tiết.

Mười tên vệ sĩ đứng quanh Chu Tuấn cũng chỉ đứng đó nuốt nước bọt, nhìn Bạch Hổ như nhìn thấy quỷ. Chúng đều được chứng kiến tận mắt việc Bạch Hổ lợi hại như thế nào.

“Quỷ! Quỷ! Mau chạy đi!” Mười mấy tên vệ sĩ hét lên, cũng không dám chống trả, chỉ biết quay đầu bỏ chạy.

Chỉ còn lại Chu Tuấn một mình.

“Đi!” Bạch Hổ nhấc Chu Tuấn lên, không khác gì nhấc một con gà.

“Mày rốt cuộc là người hay là quỷ? Trúng hai viên đạn cũng không có chuyện gì.” Chu Tuấn hoảng sợ mà nói.

Hắn vừa nói xong, Bạch Hổ đã đem Chu Tuấn đến trước mặt Lâm Vân.

“Bạch Hổ… Cậu… Cậu không có chuyện gì chứ?” Lâm Vân nhìn Bạch Hổ hỏi. Dù sao Bạch Hổ cũng vừa bị trúng hai phát đạn.

“Anh Vân, tôi không sao.” Bạch Hổ nói xong cũng lấy xuống hai viên đạn trên người mình. “Sức phòng ngự của tôi so với trước đây đã mạnh gấp nhiều lần. Loại súng đó sức sát thương cũng không lớn, chỉ có thể tạo vết thương nhẹ cho tôi. Năng lực khôi phục của tôi cũng khác người, điều này anh cũng biết, vết thương này ngày mai là không sao rồi.”

Bạch Hổ nói xong liền vứt hai viên đạn xuống đất.

Lâm Vân gật đầu, sau đó nhìn về phía Chu Tuấn.

“Chu Tuấn, giờ vị trí của tao với mày đã thay đổi. Giờ mày mới là cá nằm trên thớt, chỉ có thể chịu tao xử lý thôi.” Lâm Vân nheo mắt lại.