Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1062




Chương 1062

“Được, tôi… tôi xin lỗi. Vừa nãy là tôi làm chuyện không phải với chủ tịch Ngô Chí Cương, xin chủ tịch thứ lỗi.” Ông ngoại liền nói.

“Ông ngoại.”

Lâm Vân thấy ông ngoại của mình phải hạ mình xuống xin lỗi một kẻ vô liêm sỉ như Ngô Chí Cương, tim anh như bị dao chém.

Từ trước đến nay, với Lâm Vân, ông ngoại là người được người khác tôn kính, ngưỡng vọng, là người đứng trên cao mà ngẩng đầu.

Nhưng hiện tại, ông ngoại lại bị ép phải cúi đầu.

Hơn nữa, xung quanh còn có rất nhiều người đứng xem.

“Liễu Chí Trung, tôi nói ông phải cúi đầu xin lỗi. Ông nói mà không hề chịu cúi.” Ngô Chí Cương cười nói.

“Ông…” Mặt Lâm Vân biến sắc.

“Được, tôi cúi.” Ông ngoại gật đầu.

Sau đó, Liễu Chí Trung liền bước lên phía trước.

“Ông ngoại, không được. Ông không được cúi đầu trước hắn.” Lâm Vân giữ chặt ông ngoại.

“Cháu à, Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật, Tướng quân Hàn Tín còn cắn răng chịu cảnh khổ nhục. Nếu lúc đó bọn họ không chịu cúi đầu cũng không giữ được mạng sống. Nếu không sống thì có làm được chuyện sau này nữa không? Người đàn ông biết lúc nào nên cúi đầu mới có thể làm được chuyện lớn. Con quên ông đã dạy con những gì rồi sao? Liễu Chí Trung tận tình nói.

“Cháu… Cháu hiểu rồi.” Lâm Vân cắn răng, gật đầu.

“Ông già rồi, cũng không sống được bao lâu nữa. Nhưng cháu còn trẻ, còn có nhiều cơ hội. Ông hi vọng cháu hiểu được đạo lý này.” Liễu Chí Trung nói đầy xúc động.

Liễu Chí Trung nói xong liền bước lên, cúi đầu trước Ngô Chí Cương.

“Ha ha, người như ông rồi cũng có lúc phải cúi đầu trước tôi. Mọi người mau nhìn này, Liễu Chí Trung cũng có ngày phải cúi đầu.” Ngô Chí Cương vừa cười vừa nói.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu lớn tiếng bàn luận, cũng có những câu nói đáng đời vang lên không dứt.

“Chủ tịch tập đoàn Thiên Nga, Ngô Chí Cương, chờ đấy. Nếu một ngày Lâm Vân này có thể trở lại đỉnh cao một lần nữa, nhất định sẽ hủy diệt tập đoàn Thiên Nga.” Lâm Vân nheo mắt, lai tay nắm lại đến nổi cả gân xanh.

Cái tên của chủ tịch tập đoàn Thiên Nga, Ngô Chí Cương, Lâm Vân nhất định sẽ nhớ kĩ hắn.

“Mày còn mơ chuyện có thể quay lại sao? Ha ha, thật là nằm mơ giữa ban ngày. Có nhà họ Phạm ở đó, mày còn mơ chuyện có thể thay đổi mọi chuyện sao? Nhà họ Phạm chịu để mày giãy dụa sao? Đừng nói nhảm nữa.” Ngô Chí Cương cười ha hả.

“Đừng nói nữa cháu. Đi thôi.” Ông ngoại đưa tay kéo Lâm Vân ra ngoài.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Liễu Chí Trung bước đi loạng choạng rồi bất ngờ ngất xỉu.

“Ông ngoại!” Lâm Vân vội vàng vươn tay đỡ lấy ông ngoại. Nếu không có anh nhanh nhẹn đỡ lấy, chỉ sợ ông ngoại đã ngã nhào xuống đất.

Lâm Vân nhìn mặt ông ngoại, thấy mặt ông đã trắng bệch đi, không còn chút huyết sắc, đôi môi cũng nhợt nhạt.

“Ông ngoại, ông sao vậy?” Lâm Vân thấy ông ngoại như vậy liền lo lắng đến phát khóc.

Từ khi Lâm Vân còn nhỏ, cha anh đã không còn. Chỉ có hai mẹ con anh sống lương tựa lẫn nhau. Cũng chỉ có mẹ thương yêu anh, những người bên nhà họ nội đều xa lánh, dè bỉu anh.