Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1059




Chương 1059

Đột nhiên có một chiếc xe Maserati xuất hiện, đi về phía Lâm Vân. Anh nhìn kĩ lại, phát hiện người tới là Lê nguyên hải.

Tuy rằng Tỉnh Xuyên đã phá sản, nhưng Phạm Nhật Long chỉ nhắm vào Liễu Chí Trung và Lâm Vân. Nên tài sản tư nhân của Lê nguyên hải như xe, nhà, tiền bạc đều còn nguyên.

“Lâm Vân, sao mày còn dám đến đây? Mày còn có mặt mũi mà vác xác đến đây à? Nếu không phải mày làm trò ngu ngốc thì tập đoàn Tỉnh Xuyên vẫn sẽ còn. Mày đúng là một thằng đen đủi.” Lê nguyên hải kêu lên.

Mặt Lâm Vân biến sắc, nhưng anh cũng không mở miệng phản bác.

“Lâm Vân, mày biết không? Lúc trước chính mày đã đuổi tao khỏi công ty. Giờ nhìn mày khổ sở, chật vật như thế này, tao thấy vô cùng sung sướng.” Mặt Lê nguyên hải nở một nụ cười tàn ác.

“Nguyên hải, im đi.” Liễu Chí Trung quát lớn.

“Ông nội, đến lúc này mà ông còn bênh nó à?” Lê nguyên hải kêu lên bất mãn.

“Nói. Cháu tới đây làm gì?” Liễu Chí Trung hỏi.

“Ông nội, hiện tại nhà mình đang rất loạn, còn đang chờ ông về giải quyết.” Lê nguyên hải nói.

“Ta biết rồi. Cháu về trước đi. Ta còn muốn đi gặp một người. Sau khi xong chuyện sẽ về sau.” Liễu Chí Trung nói.

Sau khi Lê nguyên hải rời khỏi, ông ngoại liền bảo Lâm Vân gọi một chiếc taxi, sau đó đi đến bệnh viện Nhân Ái.

Tiền đi xe tất nhiên là dùng tiền của Thạch Hàn. Cả Lâm Vân lẫn ông ngoại đều không một xu dính túi.

Bên trong xe.

“Thạch Hàn, lại phải dùng tiền của cậu. Tôi cũng thấy thật xấu hổ.” Ông ngoại nói đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Sao ngài lại nói như vậy. Lúc trước ngài đã dùng nhiều tiền để cứu tôi từ châu Âu trở về. Chuyện đó thì tôi có dùng cả đời để trả ơn cũng chưa đủ.” Thạch Hàn nói.

Ông ngoại nghe Thạch Hàn nói xong liền xúc động.

“Ông ngoại, hôm qua cháu đã suy nghĩ rất nhiều. Cháu nghĩ chúng ta nếu muốn thay đổi mọi chuyện không phải là cần tiền, mà phải có một chỗ dựa nhiều quyền lực, vững chắc mới đúng.” Lâm Vân nói.

“Lâm Vân, cháu có thể nghĩ đến như vậy, trong thời điểm này cũng là đã sáng suốt. Thật ra từ trước đến nay ông đều muốn tìm một chỗ dựa có nhiều quyền lực. Nhưng nếu muốn như vậy cũng rất khó khăn.” Ông ngoại lắc đầu, cảm thán.

“Ông ngoại, nếu hiện tại chúng ta muốn thay đổi mọi chuyện, ở Kim Đô có ai có thể có khả năng đó không?” Lâm Vân hỏi.

“Ở Kim Đô này, nếu có người có thể thay đổi tất cả mọi chuyện này thì cũng chỉ có ngài tham mưu trưởng Lý Trạch Lương.”

“Nhưng Lý Trạch Lương là người cương trực, liêm chính, cũng không bao giờ nhúng tay vào những chuyện như thế này. Cho dù ông Dương lúc đỉnh cao cũng không thể nhờ vả, cả gia tộc họ Trần cũng không thể.” Ông ngoại nói.

“Tham mưu trưởng?” Lâm Vân ngẩn ra.

Đối với Lâm Vân, đây là người mà từ trước đến nay anh chưa từng có cơ hội được tiếp xúc.

Người như mới mới đích thực là người có thể hô mưa gọi gió, có được quyền lực vô cùng to lớn.

Ông chủ nhà họ Phạm cùng ông Dương đều là những tướng lính xuất phát từ quân khu, cũng có những ảnh hưởng nhất định.

Nhưng dù có những quyền lực nhất định như vậy, nhưng khác với Lý Trạch Lương. Ông ta có quyền lực ra lệnh cho cả một quân khu, cũng có thể chỉ huy cả một quân khu.