Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1042




Chương 1042

Ông Dương vẫn đang ở nơi chăm sóc đặc biệt. Nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, Liễu Chí Trung cũng không muốn làm phiền ông ta. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, ông ta đành gọi điện cho ông Dương để nhờ vả.

Đây cũng là hi vọng duy nhất còn lại.

Sau đó, ông ngoại mấy ra điện thoại, vội vàng gọi cho ông Dương.

“Alo. Ông Dương phải không? Công ty Tỉnh Xuyên của chúng tôi đột nhiên bị niêm phong, tài khoản cũng bị đóng băng. Ngay cả người quen của tôi ở phòng cảnh sát kinh tế cũng bị điều tra rồi. Sao lại có chuyện như vậy được?” Liễu Chí Trung nói đầy nghiêm trọng.

“Ông Lê à, hôm nay mạng lưới quan hệ của tôi cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Không muốn nói là đã hoàn toàn tê liệt rồi. Mấy người tôi quen biết đều đã bị bắt đi điều tra. Theo như tôi biết, nhà Trần có liên quan đến chuyện này.” Ông Dương nói đầy mệt mỏi.

Dừng một lát, ông Dương nói tiếp. “Nếu không phải tôi từng tham gia chiến đấu những năm 80, hơn nữa còn có công trạng không nhỏ, hiện tại có khi tôi cũng bị bắt đi điều tra rồi.”

Liễu Chí Trung nghe vậy liền lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã khụy ra phía sau.

“Ông ngoại.”

Lâm Vân vội vàng chạy đến đỡ Liễu Chí Trung, không để cho ông ngoại ngã xuống.

Trong điện thoại, ông ngô vẫn nói tiếp:

“Ông Lê à. Tỉnh Xuyên lúc này chỉ sợ không ổn rồi. Tôi bây giờ cũng không thể rời khỏi giường bệnh. Tôi chỉ có thể cố gắng bảo vệ ông cùng Lâm Vân, những chuyện khác, tôi cũng khó có thể giúp.”

Giọng ông Dương cũng đầy vẻ bất đắc dĩ.

Nếu là ba mươi năm trước, ở thời kì đỉnh cao của ông Dương, có lẽ ông ta còn có biện pháp để giúp Liễu Chí Trung thay đổi thế cục.

Nhưng hiện giờ, ông Dương đã là một ông lão ở tuổi xế chiều, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cũng có thể ra đi bất cứ lúc nào. Những gì ông ta có thể làm cũng rất hạn chế.

“Ông Dương, vất vả cho ông rồi…”

Liễu Chí Trung mỏi mệt nói. Ông ta nói xong liền cúp máy.

“Ông ngoại, sao rồi?” Lâm Vân vội hỏi.

“Mạng lưới quan hệ của ông Dương bị tê liệt rồi. Xong rồi, tất cả đều xong rồi…”

Ông ngoại ngửa mặt lên trời mà than dài. Giọng nói cũng tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

“Ông ngoại, họ Trần là thế nào?” Lâm Vân cắn răng hỏi.

Lâm Vân biết, tất cả những chuyện này đều xuất phát từ gia tộc họ Trần.

“Gia tộc Trần là gia tộc bí ẩn ở Kim Đô này. Người bình thường cũng không mấy ai biết về sự tồn tại của gia tộc họ Trần. Nhưng đó mới là gia tộc có gia thế nhất ở đây. Lịch sử kéo dài đến mấy trăm năm, sức mạnh rất lớn, quyền thế cũng ngập trời.” Liễu Chí Trung mệt mỏi nói.

Lúc này, mười chiếc xe cảnh sát bắt đầu tiến đến. Sau đó, một đoàn người mặc cảnh phục bước xuống.

“Đi, vào niêm phong hết tài sản của Tỉnh Xuyên. Tất cả tài sản nhà họ Lê cũng phải được niêm phong ngay lập tức. Những người cấp cao bắt hết để phục vụ điều tra.” Một người đàn ông trung niên đi đầu nói.

“Rõ.”

Một đoàn người mặc cảnh phục đáp lời, sau đó liền tiến nhanh vào Tỉnh Xuyên.

Người đàn ông đi đầu đi đến trước mặt Liễu Chí Trung.