Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1037




Chương 1037

“Lâm Vân, dựa theo bối phận, tôi là bậc cha chú của cậu. Cậu… sao cậu lại có thể đối xử với trưởng bối như vậy.” Lê Hằng tức giận đến run rẩy.

“Trưởng bối? A… trước đây ông nghĩ trăm phương nghìn kế để đuổi tôi khỏi công ty, còn tìm mọi cách gây khó dễ cho tôi. Lúc đó ông có nhớ mình là bậc trưởng bối không?” Lâm Vân cười lạnh.

Dừng một chút, Lâm Vân nói tiếp.

“Nể tình ông cũng là người họ Lê, tôi cũng không báo công an chuyện này. Nhưng từ ngày hôm nay, ông bị đuổi khỏi vị trí giám đốc tài vụ của tập đoàn Tỉnh Xuyên. Có hiệu lực ngay lập tức.”

Lê Hằng nghe thấy Lâm Vân đuổi việc ông ta, trên mặt bắt đầu bừng bừng lửa giận.

“Mày… Mày dựa vào đâu mà không dám đuổi việc tao khi chưa hỏi ý kiến ngài Liễu Chí Trung? Tao là người nhà họ Lê. To gan lắm. Mày không sợ ngài ấy xử tội sao?” Lê Hằng kêu lên đầy phẫn nộ.

Lâm Vân đi đến trước mặt Lê Hằng, chỉ vào mặt ông ta, nói đầy sắc bén.

“Vẫn câu nói cũ, tôi là phó chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên này, tôi có quyền đó. Cùng những bằng chứng tôi có, đừng nói ông có phạm tội, dù ông không phạm tội tôi cũng sẽ đuổi việc ông. Đây chính là kết cục của việc dám đối đầu với tôi, không hiểu chứ?”

“Mày… Mày…”

Lê Hằng giận đến xanh cả mặt. Hắn biết Lâm Vân là phó chủ tịch, quyền hành quả thật đủ để đuổi việc một giám đốc như hắn.

Lê Hằng vẫn tưởng rằng Lâm Vân vẫn e ngại nhà họ Lê mà không dám làm gì ông ta, Nhưng ông ta không ngờ Lâm Vân lại không thèm để ý đến chuyện này.

Lâm Vân cười lạnh, nói tiếp: “Đuổi việc là một chuyện, trong vòng mười ngày, ông cũng phải trả lại toàn bộ số tiền đã tham ô.”

“Sao có thể? Số tiền đó tao đã tiêu hơn một nửa rồi.” Lê Hằng rít lên.

“Đó là chuyện của ông, tôi chỉ cần kết quả. Nếu trong mười ngày ông không trả lại đủ tiền, tôi nhất định sẽ đem chuyện này ra công an. Lúc đó ông có vào tù thì cũng đừng trách.” Lâm Vân nói.

“Tao… Tao… Để tao đi nói chuyện với ngài Liễu Chí Trung.” Lê Hằng căm giận nói.

Đối với Lê Hằng, giờ hắn cũng chỉ biết đi đến chỗ Liễu Chí Trung cầu giúp đỡ.

“Bây giờ ông ngoại cũng không có ở công ty. Giờ ở công ty này tôi là to nhất, hiểu chứ?” Lâm Vân cười lạnh nói.

Ông ngoại Liễu Chí Trung đang ở bệnh viện làm bạn với ông Dương rồi.

Lúc này, bốn người bảo vệ đẩy cửa tiến vào. Đây là chuyện Lâm Vân đã chuẩn bị từ trước.

“Bốn người mau đưa Lê Hằng ra khỏi tòa nhà của Tỉnh Xuyên. Không được cho ông ta đặt chân vào Tỉnh Xuyên nữa.” Lâm Vân nói.

“Rõ, thưa ngài.”

Bốn người bảo vệ sau khi đáp lời liền tiến đến chỗ Lê Hằng, mạnh tay lôi ông ta ra ngoài.

“Lâm Vân, mày là đồ khốn nạn, khốn nạn.” Lê Hằng rít lên đầy phẫn nộ.

“Muốn trách thì tự trách bản thân ông, lúc trước bày đủ trăm phương nghìn kế để đối nghịch với tôi. Đây là sự lựa chọn sai lầm nhất của ông.” Lâm Vân lạnh giọng nói.

Vì Lê Hằng dám làm càn như vậy, Lâm Vân tuyệt đối không thể bỏ qua cho ông ta.

Cứ thế, Lê Hằng vừa gào thét giận dữ vừa bị bảo vệ lôi ra khỏi văn phòng.

Lâm Vân liên lạc với thư ký Tiểu Ngọc, yêu cầu cô thông báo đến toàn thể công ty chuyện Lê Hằng đã bị sa thải.

Đồng thời, những người làm dưới tay Lê Hằng, Lâm Vân cũng quan tâm đến. Có người bị cách chức, có người thì trực tiếp sa thải.