Chương 1036
“Được, vậy tôi cho cậu số của tôi. Khi cậu tốt nghiệp cứ gọi cho tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu.” Lâm Vân nói.
Sau đó, anh liền cho Nguyễn Văn Thiết số điện thoại của mình.
Lúc này, Lâm Vân lại nhận được điện thoại của Chu Tình.
“Lâm Vân, lần trước anh bảo tôi điều tra quản lý Lê Hằng đã có kết quả rồi. Tên Lê Hằng này thường xuyên khai khống sổ sách, trốn thuế, ăn xén tiền để đút túi riêng.” Chu Tình nói.
“Tôi biết rồi. Đến công ty rồi nói tiếp.” Lâm Vân nói.
Sau khi cúp máy, khóe miệng Lâm Vân cười lên một nụ cười lạnh lùng.
“Lê Hằng, lần này ông xong đời rồi.”
Từ lúc Lâm Vân đến tổng công ty, tên Lê Hằng này luôn đối địch với Lâm Vân. Đây cũng là lúc để anh xử trí hắn.
…
Tòa nhà Tỉnh Xuyên, trong văn phòng của CEO Chu Tình.
“Lâm Vân, đầy là một số bằng chứng mà tôi đã thu thập được. Mấy năm nay hắn đều trốn thuế rất nhiều, ước chừng lên đến mấy chục tỉ. Số tiền này đủ để hắn ngồi tù nửa đời còn lại.” Chu Tình nói.
“Tốt lắm.” Lâm Vân rất hài lòng, gật đầu.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, Lê Hằng đi vào.
Lê Hằng nhìn thoáng qua Lâm Vân, sau đó quay sang Chu Tình nói:
“Giám đốc, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Lê Hằng, là tôi tìm ông.” Lâm Vân nói xong liền đi đến trước mặt Lê Hằng.
“Cậu… cậu Vân. Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Lê Hằng nhìn Lâm Vân, hỏi.
“Lê Hằng, từ khi tôi đến đây, không phải ông luôn muốn đuổi tôi ra khỏi tập đoàn sao? Thậm chí muốn tôi đi vào chỗ chết?” Lâm Vân cười nói.
“Sau cậu lâm lại nói như vậy.” Lê Hằng cười gượng.
“Ông không thừa nhận cũng không sao. Tôi biết Lê nguyên hải từng làm chuyện này. Ông cũng có tham gia vào việc đó.” Lâm Vân càng cười lớn hơn.
Ngay sau đó, Lâm Vân cầm lấy đống tài Lê trên bàn, đưa đến trước mặt Lê Hằng.
“Xem cái này đi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
Lê Hằng nhận đống tài Lê liền mở ra xem.
Sau khi hắn nhìn thấy những dữ Lê bên trong, mặt liền biến sắc. Đây là những bằng chứng về việc hắn tham ô công quỹ.
Lê Hằng càng hiểu rõ, Lâm Vân cho hắn xem những tài Lê này là muốn gây phiền phức cho hắn.
“Lê Hằng, ông là giám đốc tài vụ mà lại lợi dụng chức vụ để làm giả sổ sách, trốn thuế, cũng đút túi không ít tiền. Gan ông cũng to lắm đấy. Không có biết mình có thể bị đi tù bao nhiêu năm không?” Lâm Vân lạnh giọng nói.
“Lâm Vân, tôi là cháu họ của ngài Liễu Chí Trung. Cậu nghĩ ngài Liễu Chí Trung sẽ không biết chuyện này sao? Ngài ấy chính mà mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua. Nếu ngài Liễu Chí Trung không quản, cậu dựa vào cái gì mà đòi xen vào chuyện này?” Lê Hằng lớn tiếng nói.
“Dựa vào cái gì à? Dựa vào vị trí phó chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi. Nếu ông Liễu Chí Trung không quản được thì tôi quản.” Lâm Vân nói đầy sắc bén.