Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1000




Chương 1000

Mặc dù Lâm Vân không biết cậu Cổ này là ai.

Nhưng mà Lâm Vân tuyệt đối là bá chủ của một phần ba đất trong thành phố Bảo Thạnh, ai có thể rung chuyển Lâm Vân chút nào chứ?

Hoàn toàn không có!

Lúc này anh lớn đầu trọc vạm vỡ trông chừng quán bar đã dẫn người chạy tới đây.

“Ai ăn gan hùm mật gấu dám đánh người ở nơi có bảo vệ trị an của công ty bảo vệ Vân Diệu chúng tôi!” Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vừa đi tới vừa quát tháo.

“Anh Cửu,  tôi bị đánh nên anh chắc chắn phải giúp tôi báo thù!”

Người đàn ông mặc áo trắng bị đánh ôm đầu xông tới trước mặt người đàn ông đầu trọc vạm vỡ cầu xin.

“Chuyện này…Đây không phải là cậu Cổ sao? Ai đánh anh vậy.” Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vội vàng hỏi.

“Chính là do thằng nhóc kia!”

Người đàn ông mặc áo trắng thuận tay chỉ về phía Lâm Vân.

“Ôi con mẹ nó chứ…”

Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vừa quát tháo vừa ngẩng đầu nhìn lại.

Khi người đàn ông đầu trọc vạm vỡ nhìn thấy Lâm Vân thì anh ta nói được một nửa rồi im bặt, vẻ mặt của anh ta cũng trong nháy mắt xuất hiện vẻ hết sức kinh hãi.

Ngay sau đó người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vội vàng xông tới trước mặt Lâm Vân.

“Kính chào anh Lâm.” Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ cúi người chào, giọng nói vô cùng vang dội!

Những em trai nhỏ ở sau lưng người đàn ông đầu trọc vạm vỡ cũng trong nháy mắt kịp phản ứng, sau đó cùng nhau cúi người chào Lâm Vân:

“Kính chào anh Lâm!”

Mọi người làm rung chuyển bầu trời.

Cảnh tượng này làm cho những người ở xung quanh nhìn thấy thì hoàn toàn sững sờ, bao gồm cả người đàn ông mặc áo trắng kia.

“Anh nhận ra tôi?” Lâm Vân nhìn người đàn ông đầu trọc vạm vỡ.

“Anh Lâm, tôi là cựu binh của công ty bảo vệ trị an Vân Diệu, lúc trước tôi cũng đã từng tham gia tiến đánh thành phố Khánh Quang và Kim Cương, hơn nữa tôi còn lập công cho nên mới được đề bạt thăng chức thành đội trưởng của công ty, tôi đương nhiên nhận ra anh Lâm.” Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vừa cười vừa nói.

“Thì ra là thế.” Lâm Vân giật mình gật đầu.

Lúc này người đàn ông mặc áo trắng xông tới.

“Anh Cửu, nó chính là người đã đánh tôi.” Người đàn ông mặc áo trắng vội vàng nói với người đàn ông đầu trọc vạm vỡ.

Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ nắm chặt cổ áo của anh ta hung hãn nói:

“Mẹ kiếp, cậu còn kêu to cái gì chứ, cậu có biết đây là ai không? Người này là chủ tịch tập đoàn Vân Diệu và chủ tịch công ty chi nhánh Bảo Thạnh của Tỉnh Xuyên, chủ tịch hội thương mại nhiệm kỳ tiếp theo của Bảo Thạnh! Chỉ một câu nói của anh Lâm thì cả nhà cậu đều sẽ con mẹ nó xong đời, cậu có biết hay không!”

“Cái gì? Anh ta…Anh ta chính là người đó của nhà họ Lâm sao?”