Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 90




"Cái gì cơ?"

Nghe những lời của Suchela, Hạ Hạ lập tức cau mày: "Không phải, khi cháu và ba cháu bị truy đuổi, ba cháu còn gọi người thông báo cho tướng Ba Thái nên họ hẳn là—"

"Là bạn bè?" Người đàn ông nói: "Có lẽ đã từng như vậy, nhưng sau khi ba cháu qua đời thì lại là chuyện khác."

Hạ Hạ ngơ ngác nhìn ông.

"Trong thế giới người lớn, người ta đến vì lợi ích rồi rời đi. Khi ba cháu còn sống, việc bọn họ làm có thể cùng có lợi, cho nên gọi là bạn bè. Nhưng bây giờ ông ấy đã chết, cháu nghĩ tướng Ba Thái sẽ để cảnh sát tiếp tục cuộc điều tra không? Để đến cuối cùng còn tra ra trên đầu ông ta?"

"Thứ mà ông ta điều tra bây giờ không phải là những người đã truy sát ba cháu, mà là liệu ba cháu có để lại bất kì manh mối bất lợi nào có thể chống lại ông ta hay không. Một khi vụ án bị khép lại, nó gần như sẽ không còn khả năng giải quyết. Cho nên chuyện này tôi bất lực, mà cháu cũng vậy."

Nghe xong, đôi mắt của Hạ Hạ đã ngấn lệ: "Vậy thì..."

"Ý chú là, chuyện này cứ vậy mà kết thúc? Ba cháu cứ thế chết một cách vô cớ?"

Mỗi một từ cô nói đều được ông dự đoán chính xác. Người đàn ông đưa tay chỉnh gọng kính: "Tôi có thể gọi cháu là Hạ Hạ được không?"

Cô gật đầu, nhưng vừa gật đầu, nước mắt đã rơi xuống.

Suchela đưa cho cô một tờ khăn giấy.

"Có vẻ như ba cháu rất yêu thương cháu, tôi biết, lúc ông ấy qua đời, cháu đã rất đau buồn." Giọng Suchela trở nên dịu dàng hơn: "Có lẽ trong mắt cháu, ông ấy là một người cha tốt, và trong mắt mẹ cháu, ông ấy cũng là một người chồng tốt."

"Nhưng Hạ Hạ, cháu nên biết ba cháu là ai và ông ấy làm nghề gì."

Suchela thấy vẻ mặt cô gái cứng đờ.

"Cái tên in trên đồng phục học sinh của cháu là tên của một trong những ngôi trường tốt nhất ở Thái Lan, cháu đang nhận được sự ảnh hưởng nền giáo dục tốt nhất. Vì vậy, khi cháu mới biết ba mình làm ăn phi pháp và phạm tội, nhưng ông ấy lại không bị bắt, thậm chí còn có được cuộc sống của một người có địa vị và của cải mà người bình thường có làm cả đời cũng không kiếm ra được, trong lòng cháu từ lâu cũng có những nghi ngờ và vướng mắc mà phải không?"

"Chỉ là theo thời gian, những vướng mắc và nghi ngờ đó đã bị thói quen và cảm xúc che lấp. Có lẽ vì người lớn không để cháu can thiệp vào những chuyện này, hoặc cũng có thể là chính bản thân cháu không muốn thừa nhận. Cháu chọn cách lảng tránh, cháu chỉ nhớ rằng ông ấy là ba của cháu, nhưng lại ích kỷ quên đi rằng Chu Diệu Huy là một tên tội phạm chưa từng bị pháp luật trừng phạt. Cháu thậm chí còn biết ông ấy đã và đang làm gì, nhưng lại hi vọng cả đời này sẽ không có chuyện gì xảy ra với ông ấy."

"Cho nên, như tôi đã nói, tôi không ngạc nhiên khi ông ấy sẽ có kết quả như hiện tại, và bản thân ông ấy chắc cũng đã lường trước được hậu quả rồi."

Nói xong, xung quanh ông là một khoảng lặng kéo dài. Suchela không vội rời đi, cũng không vội giục Hạ Hạ trả lời, ông chỉ bình tĩnh uống cà phê, thờ ơ nhìn cô.

Khi tách cà phê đã thấy đáy, Suchela mới nói tiếp: "Hôm nay tôi không giúp gì được cho cháu cả, nhưng sau này nếu cháu nghĩ ra điều gì cần giúp đỡ thì có thể liên hệ với tôi."

Nói xong, ông ấy đang định đứng dậy.

"Đợi đã." Hạ Hạ ngẩng đầu lên: "Chú Suchela, còn một chuyện nữa."

"Nói đi."

"Sau khi ba cháu qua đời, lẽ ra ông ấy phải để lại rất nhiều tài sản thừa kế." Hạ Hạ nhìn ông: "Nhưng từ lúc đó đến bây giờ, cháu vẫn chưa gặp được luật sư của ông. Cháu không biết là ba cháu có để lại di chúc hay không, nhưng mẹ cháu cũng đã qua đời rồi, người thân duy nhất của ba cháu chỉ còn lại cháu và chú của cháu. Có điều là mối quan hệ của họ trước đây không được tốt lắm, cho nên cháu đoán rằng ba cháu sẽ để lại tất cả tài sản thừa kế cho cháu."

Sau khi nghe xong, cuối cùng Suchela lại cau mày: "Cho đến tận bây giờ, cháu chưa gặp được luật sư? Cũng không có ai thông báo cho cháu về quyền thừa kế?"

"Vâng." Cô nói: " Sau khi mẹ cháu qua đời, chú út đã đón cháu về nhà chú, và hiện cháu đang sống với chú. Chú ấy nói sẽ chăm sóc và nuôi dưỡng cháu, đồng thời cũng không tính toán những ân oán trước đây với ba cháu nữa. Nhưng mà, chú ấy rõ ràng không phải là một người tốt như vậy, chú ấy... chú ấy là một người rất đáng sợ. Sau này cháu đến nhà chú ấy sống, cũng đã chọc tức chú ấy mấy lần, nhưng chú ấy cũng chưa từng làm gì cháu cả."

Hạ Hạ ngập ngừng: "Nếu là trước đây chú ấy gặp phải chuyện như này, thì chú ấy có thể đã trực tiếp chặt ngón tay của người ta, đánh đến đầu phun đầy máu, cũng có thể trực tiếp bắn chết người. Chú ấy rất kiểm soát cháu, trông thì có vẻ như đang quan tâm cháu, nhưng dường như là đang cố gắng ngăn cản cháu chạy trốn."

"Cháu đang nghi ngờ căn bản mục đích của cậu ta là thông qua cháu để kế thừa tài sản của ba cháu?"

Hạ Hạ nói: "Vâng. Chú, chú biết luật mà phải không không? Có cách làm như vậy sao?"

"Có." Suchela không chút do dự nói: "Nếu như ba cháu đã có chuẩn bị trước, nhất định sẽ lập di chúc chỉ định người thừa kế. Nếu không, tài sản của ông ấy sẽ được chia cho vợ/chồng, con cái, cha mẹ và anh chị em theo thứ tự."

"Nếu chú của cháu đã biết nội dung di chúc, hoặc người tư vấn cho cậu ta là luật sư đang giữ di chúc hoặc là người xử lý tính công bằng trong di chúc, thì họ sẽ biết cách để lấy đi tài sản thừa kế. Cháu vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên cho nên không có tư cách pháp nhân* và khả năng ra quyết—"

*Tư cách pháp nhân: một tổ chức hoặc một nhóm người phải có khả năng tồn tại và hoạt động độc lập, tự chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Bỗng nhớ đến điều gì đó, Suchela hỏi: "Hắn có phải là người giám hộ hiện tại của cháu không?"

"Không ạ. Người giám hộ là bà ngoại cháu. Nhưng mà, chú ấy đã đưa bà cháu đến viện dưỡng lão."

"Vậy được. Việc chuyển giao quyền thừa kế cần có sự đồng ý của người thừa kế, thứ hai là phải có chữ ký của người giám hộ. Nếu cậu ta muốn tiếp nhận việc chuyển nhượng quyền thừa kế, thì không thể đồng thời làm người giám hộ của cháu."

"Vậy... suy đoán của cháu là đúng rồi?"

Suchela nhìn cô: "Nếu như đó là sự thật, vậy cháu định làm gì?"

Nói xong, không gian lại rơi vào im lặng.

Là một người từng trải qua đủ các loại vụ án lớn nhỏ, Suchela lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác mâu thuẫn như vậy ở một cô gái—cô bé vừa mềm mại lại vừa cứng rắn.

Thoạt nhìn lại như trẻ con lúc nào cũng sợ hãi, luôn khóc lóc và cần có người bảo vệ. Nhưng sau khi tiếp xúc với cô bé, ông mới nhận ra rằng cô bé biết mình đang làm gì và muốn làm gì.

Ông lặng lẽ chờ đợi, nhìn thấy bàn tay cô đang nắm lấy thành ly sữa, lúc thì siết chặt cho đến khi đầu ngón tay trắng bệch, lúc thì hơi buông lỏng. Mặc dù không biết Chu Hạ Hạ đang nghĩ gì, nhưng Suchela biết đây nhất định là một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bầu trời bên ngoài trở nên tối sầm.

"Chú Suchela."

Nghe thấy giọng nói của Hạ Hạ, Suchela—người đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không làm phiền suy nghĩ của cô, quay đầu lại.

"Xin chú hãy nghĩ cách giúp cháu xác nhận quyền thừa kế. Nếu cháu thực sự có quyền quyết định, vậy... xin hãy giúp cháu trao tặng tất cả tài sản thừa kế."

Giọng cô không lớn, lời nói ngắn gọn lại kiên quyết.

Ông muốn hỏi cô bé có muốn nghĩ lại hay không, nhưng rồi lại nuốt xuống lời muốn nói.

Suchela nói: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức. Khi có tin tức tôi sẽ thông báo cho cháu."

Nhận được câu trả lời khẳng định của Suchela, Hạ Hạ thở dài nhẹ nhõm, trịnh trọng nói với ông: "Cảm ơn chú."