Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 78




Nhiệt độ về đêm giảm xuống, gió thổi vào người có chút lạnh.

Mục đích cũng đã xong, Chu Dần Khôn không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục dành thời gian ở đây nữa. Anh nhìn thời gian, nhưng vẫn chưa phải lúc để quay lại. Thời gian bay của trực thăng là 3 tiếng rưỡi, nhưng bọn họ chỉ mất hơn 2 giờ đồng hồ để bay từ Bangkok đến, muốn trở về thì vẫn phải đợi trực thăng sẵn sàng.

Lúc này, anh nghe được một âm thanh "ùng ục". Tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe rõ.

Cúi đầu nhìn xuống, Chu Hạ Hạ đang nhìn anh chằm chằm.

"Đói bụng?"

Bình thường giờ này ở nhà đã ăn tối rồi.

Chu Dần Khôn nhìn thấy Hạ Hạ bối rối gật đầu.

Nhưng thấy cô bây giờ đã ngoan ngoãn nói chuyện, có vẻ như đã buông lỏng cảnh giác, nên dù thế nào đi nữa, dù có phải giả vờ anh cũng phải giả giống một chút.

Mae Sai không lớn lắm, cho nên muốn đến khu chợ đêm sầm uất nhất ở đây cũng chỉ cần vài ba bước chân. Hạ Hạ một mình ăn thịt nướng than, bánh chuối, mì cà ri nước cốt dừa, trước khi đi ông chủ còn đưa thêm cho cô một miếng kem sầu riêng, cô cũng nhận lấy.

Chu Dần Khôn nhìn lại thời gian, thấy trực thăng gần như đã sẵn sàng.

Sau đó bên cạnh vang lên một giọng nói: "Cháu có thể đến cửa hàng đó được không?"

"..."

Chu Dần Khôn nhìn sang, Hạ Hạ đang chỉ vào một cửa hàng đồ da ở cổng chợ đầu mối. Cửa hàng rất lớn, rất nhiều túi da được trưng bày, nhìn cũng biết đồ bên trong không hề rẻ.

Ăn tối xong còn muốn đi mua sắm.

Có điều, ăn xong hết đồ ăn rồi nhưng thời gian cũng chưa quá muộn. Chu Dần Khôn hất cằm, ý bảo cô có thể đi dạo.

Hạ Hạ nhìn trúng một chiếc ví nữ tinh xảo trong tủ kính đối diện cửa hàng đó.

Chủ tiệm đồ da là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nặng gần hai trăm cân*, ông đang nằm trên ghế xem trận đấu quyền anh. Nhìn thấy một cô bé bước vào, cô bé này vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn thì không đủ tiền mua những thứ trong cửa hàng của ông, ông chủ thấy thế cũng chỉ nằm đó, lười di chuyển, tự nhiên chào hỏi bằng tiếng Thái: "Muốn xem gì đều được."

*Hai trăm cân của Trung là gần bằng một trăm cân ở Việt Nam.

"Được ạ." Hạ Hạ lễ phép đáp lại. Cô đi đến chiếc ví nữ mà cô thích, hỏi: "Chú ơi, cái này giá bao nhiêu ạ?"

Ông chủ nhìn qua đó nói: "10.000 baht."

*10.000 baht Thái: hơn 6 triệu 7 VNĐ một xíu.

Vừa dứt lời đã thấy một người đàn ông bước vào. Ông chủ nhìn thấy chiếc khuy măng sét bạch kim trên người anh, ông ta nhanh nhẹn đứng dậy khỏi ghế, mặc dù thứ đó bị tay áo cuộn lên che mất một nửa nhưng ánh mắt của người làm ăn là tinh tường nhất, ông ta lập tức đi tới trước mặt anh, cười cười: "Xin hỏi quý ngài này muốn mua gì?"

Chu Dần Khôn cũng không thèm nhìn ông ta, anh nhìn chằm chằm cô gái đang cầm hai chiếc ví so sánh màu sắc, khẽ cau mày, tựa hồ như cô đang gặp khó khăn.

"Muốn cái này?" Anh hỏi thẳng.

Ông chủ nhìn qua, hóa ra người đàn ông này và cô bé đi cùng nhau, đúng là mù mà. Ông chủ lập tức bước đến trước mặt Hạ Hạ, nhiệt tình nói: "Cô bé, đây là ví da cá sấu. Cháu có biết da cá sấu không? Nó là loại da đắt nhất! Cái nhỏ này rất thích hợp với một cô gái xinh đẹp như cháu."

Lúc này anh mới nhìn qua ông chủ, cái đầu mập mạp, đôi tai to, nhìn mặt đã biết là người tham lam, thậm chí còn đang tiến sát đến cạnh Chu Hạ Hạ. Mặc dù ông chủ tiếp cận Chu Hạ Hạ, nhưng thực ra ông ta đang nhìn sang bên này, khi nhìn thấy Chu Dần Khôn cau mày, ông ta lập tức im lặng, tránh sang một bên theo bản năng, giữ khoảng cách với Hạ Hạ.

Đều là đàn ông, sao mà không hiểu được chứ.

Đêm khuya, một người đàn ông dẫn một nữ sinh cấp hai xinh đẹp đi mua sắm. Nhìn rõ ràng đến từng chi tiết như vậy, cũng cần phải giải thích thêm sao?

Bất kể hôm nay anh mua gì ở cửa hàng này, lão đều kiếm được tiền. Ông chủ lau mồ hôi trên khuôn mặt béo phì của mình, nở một nụ cười.

Hạ Hạ làm sao biết được người bên cạnh mình mang tâm địa nguy hiểm như vậy, trên tay cô cầm hai chiếc ví kiểu dáng giống nhau nhưng khác màu, nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn không quyết định được nên quay đầu nhìn Chu Dần Khôn: "Mua cái nào thì tốt hơn ạ?"

Có thế mà cũng phải hỏi? Chu Dần Khôn nhìn ông chủ nói: "Mua hết đi."

"Được!"

Đúng như dự đoán, ông chủ vui vẻ bước tới, định nhận lấy ví trên tay cô, cô gái vội vàng nói: "Không, không cần đâu!"

Cô nhìn Chu Dần Khôn đang định trả tiền, giải thích: "Không phải là cháu muốn, mà là... cháu muốn đưa nó cho chị Tạp Na. Cháu sẽ tự trả tiền, nếu không nó sẽ không được coi là quà của cháu."

Tạp Na đã chăm sóc cô lâu như vậy, ngoài việc nói lời cảm ơn, Hạ Hạ thậm chí còn không tặng cho cô ấy được một món quà đàng hoàng. Dù cô cũng biết Tạp Na chẳng thiếu thốn gì, nhưng món quà này vẫn là một món quà chân thành.

"Vậy... cái này đi." Hạ Hạ đặt một cái trở lại, nói với ông chủ bằng tiếng Thái.

"Cái này 10.000, cô bé."

"Được ạ."

Sau đó, Chu Dần Khôn thấy cô cẩn thận tìm ví trong cặp sách, lấy ra mười tờ tiền mặt đưa cho ông chủ. Anh không biết tại sao, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như có cái gì đó khó chịu không thể diễn tả được—nhìn không vừa mắt.

Ông chủ tiệm da không hiểu được tiếng Trung, cho nên cũng không hiểu hai người nói gì, chỉ nhìn thấy Hạ Hạ trả tiền, ông ta không khỏi liếc nhìn Chu Dần Khôn. Sao lại để cô bé này tự bỏ tiền ra mua chứ?

Mua được rồi, Hạ Hạ cũng không cần đi dạo nữa, hai người trở lại bãi đất trống chỗ trực thăng đậu.

Lần này cô tự mình lên trước, đến khi Chu Dần Khôn leo lên, anh đã thấy Hạ Hạ thắt dây an toàn và đeo tai nghe xong rồi.

Giỏi, thành thạo y như máy bay của chính mình vậy.

Trực thăng cất cánh thuận lợi, tình hình ở cabin phía sau giống như khi nó đến. Giữa hai người có một khoảng cách nhất định, Chu Dần Khôn khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại, không để ý tới ai khác. Nhưng không lâu sau, anh chợt nghĩ đến điều gì đó, người đàn ông lại mở mắt ra.

Người bên cạnh rất yên lặng, đang tập trung sắp xếp lại những sợi dây hơi cong vẹo lên trên hộp quà.

Ngay sau đó, tai nghe của cô vang lên tiếng động, sau hai ba giây ồn ào, một tiếng "Chu Hạ Hạ" lạnh lùng truyền đến.

Đột nhiên bị gọi tên, Hạ Hạ quay đầu lại, người đàn ông vẫn khoanh tay trước ngực, đôi mắt đen láy nhìn cô: "Cái bật lửa cháu mua giá bao nhiêu?"

"Hả?" Hạ Hạ không ngờ anh lại đột nhiên hỏi như vậy, thành thật trả lời: "Ba ngàn."

Sắc mặt Chu Dần Khôn không được tốt lắm:"Baht Thái?"

*Ba ngàn baht: 2 triệu lẻ 14 ngàn tiền Việt.

"...Vâng." Cô không hiểu lắm tại sao tự nhiên anh lại hỏi như vậy. Nếu không phải baht Thái, thì chẳng lẽ còn có thể là đô la Mỹ sao?

Rất tốt.

Đây là những gì vợ chồng Chu Diệu Huy dạy sao? Mua một món đồ trang trí sinh nhật 50.000 nhân dân tệ cho ông cụ thì thôi đi, đây còn không chớp mắt mua một chiếc ví da cá sấu 10.000 cho Tạp Na, người mà chỉ mới quen được vài ngày.

Còn với anh, mua chiếc bật lửa 3.000 baht còn đi kèm với hai điều kiện.

Mỗi ngày đến trường không biết là học được cái gì, đến cả ai là người thân cũng không phân biệt được.

Chỉ là anh không biết, thời điểm Hạ Hạ mua chiếc bật lửa 3.000 baht kia, cô vẫn cảm thấy có chút không đáng giá. 

Bật lửa không chỉ là vật dụng nhanh hết mà còn là vật dụng rất dễ bị thất lạc, đôi khi còn có thể làm mất nữa. Lúc lựa chọn, nhân viên cũng có giới thiệu những chiếc bật lửa trị giá hàng chục nghìn USD cho cô, nhưng Hạ Hạ liên tục lắc đầu, tự hỏi tại sao một chiếc bật lửa lại có thể đắt như vậy. Cuối cùng, cô chọn được một chiếc vừa đẹp, vừa rẻ lại vừa tiết kiệm chi phí nhất.

Nhưng mà giờ phút này, hai người lại có hai suy nghĩ khác nhau. Trong khi đóng gói quà, Hạ Hạ đang suy nghĩ tới một điều.

Bây giờ Chu Dần Khôn đang chủ động nói chuyện với cô, Hạ Hạ chỉ là lợi dụng lúc hai người đang ở trên trời, Chu Dần Khôn không thể trực tiếp rời đi mà không cho cô cơ hội nói chuyện, nên cô ngập ngừng gọi: "Chú út."

Chu Dần Khôn cười lạnh, bây giờ có tìm lý do giải thích cũng đã muộn.

Nhưng không ngờ Chu Hạ Hạ lại nói đến chuyện khác: "Cháu muốn...thảo luận một chuyện với chú. Cháu đã tụt lại rất nhiều so với các bạn trên lớp, cho nên học tập có chút khó khăn, cô cố vấn học tập ở trường đã giới thiệu cho cháu một người gia sư rất nổi tiếng. Bình thường cháu có thể đến nhà giáo viên để học, hoặc nhờ giáo viên đến nhà dạy. Có điều... cháu nghĩ có lẽ để giáo viên đến biệt thự sẽ không thuận tiện lắm đâu nhỉ?"

Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn cô. Nói đi nói lại vẫn quay về chủ đề trước đó.

Lần trước mang tặng anh một chiếc bật lửa rẻ tiền, sau đó đề nghị muốn chuyển ra ngoài nhưng lại bị anh từ chối, bây giờ lại muốn đi học gia sư. 

Vấn đề là khi nói chuyện, cô hay nói với thái độ rất chân thành, cô có thực sự muốn học tập chăm chỉ hay chỉ là muốn chơi chiêu bài đi học thêm để giở trò với anh?

Nhìn anh hồi lâu không thấy anh nói chuyện, Hạ Hạ trong lòng có chút bất an. Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông lên tiếng, trong tai nghe liên lạc truyền đến một giọng nói đùa giỡn: "Sao lại không tiện, cháu có thể mời giáo viên đến nhà."

Nói xong liền thấy Chu Hạ Hạ mở to mắt, như nghe thấy điều bất ngờ gì khủng khiếp lắm.

Chu Dần Khôn tiến lại gần hơn, xung quanh được bao bọc bởi khí chất nam tính, giọng nói truyền đến tai nghe của Hạ Hạ càng rõ ràng hơn—

"Chu Hạ Hạ, cháu muốn làm gì thì làm thế đấy, nếu như thành tích của cháu không tiến bộ thử xem."

Câu cuối mang theo hơi thở đáng sợ. Hạ Hạ nhất thời không nói nên lời. Mọi chuyện... không hề diễn ra như cô nghĩ.