Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 72




Bữa sáng gồm món dimsum kiểu Hồng Kông và hồng trà do chính Tạp Na chuẩn bị.

*Dimsum: gồm nhiều món như xíu mại, bánh bao, sủi cảo, há cảo,...

Hạ Hạ nếm thử, so với ở nhà hàng trà Pattaya trước đây còn ngon hơn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Tạp Na làm chúng, Hạ Hạ hoàn toàn không tưởng tượng được chị gái có vẻ ngoài xinh đẹp như minh tinh này lại có tài nấu nướng chuyên nghiệp như vậy.

Nghĩ đến đây, Hạ Hạ dừng lại, vẫn cầm đồ ăn trên tay, ngập ngừng nhìn Tạp Na.

Ở Pattaya, cô đã gặp Kiều Toa Ngang, cô còn tưởng đó là bạn gái của Chu Dần Khôn. Nhưng... đây rõ ràng là nhà của anh, mà Tạp Na lại sống ở đây giống như một bà chủ.

"Chị Tạp Na." Hạ Hạ gọi. Dựa theo bối phận và thâm niên thì nên gọi là cô, nhưng người này lại trẻ như vậy, lại còn xinh đẹp, Hạ Hạ muốn gọi cô cũng gọi không nổi.

Tạp Na khi nghe cách gọi này, cũng chỉ hơi nhướng mày, sau đó mỉm cười chứ không sửa lại.

"Sao vậy, Hạ Hạ?"

Hạ Hạ mím môi ngập ngừng hỏi: "Chị là Chu — là bạn gái của chú út à?"

Nghe vậy, khóe môi Tạp Na hơi cứng lại. Nói đúng thì, đây rõ ràng là chuyện nhìn một cái là có thể nhìn ra, nhưng Hạ Hạ lại hỏi như vậy, giọng điệu lại còn hơi do dự... Chắc chắn là cô bé đã gặp những người phụ nữ khác của anh Khôn.

Bởi vì đã nhìn thấy anh Khôn đi cùng với những người phụ nữ khác, sau đó còn nhầm tưởng họ là bạn gái của anh, cho nên bây giờ mới do dự hỏi cô gái đang sống trong nhà Chu Dần Khôn.

Thấy vẻ mặt Tạp Na khác thường, Hạ Hạ tưởng mình hỏi sai, vội vàng đặt đồ ăn xuống: "Xin lỗi."

Chuyện này cũng không thể trách Hạ Hạ được.

Tạp Na nhanh chóng lấy lại tinh thần, thoải mái đổi chủ đề: "Không sao đâu, Hạ Hạ, lát nữa em có muốn quay lại phòng không?"

Hạ Hạ lắc đầu.

"Vậy, em có thích cắm hoa không? Chị sẽ dạy em."

"Được ạ."

Tuy nhiên, nói là học cắm hoa chi bằng nói là xem cắm hoa thì đúng hơn.

Hạ Hạ ngồi ở bàn ăn, trước mặt có nước trái cây và đồ ăn nhẹ, TV trong phòng khách còn chiếu một bộ phim truyền hình, người đang ưu nhã cắm hoa là Tạp Na, cô cùng lắm chỉ là ngồi ngoài xem.

Hai người sẽ thỉnh thoảng xem TV, cảm thấy thích thú với các tình tiết hài hước bất ngờ, Tạp Na nhìn thấy nụ cười trên mặt Hạ Hạ, mím môi, đặt bó hoa đã cắm trước mặt cô.

Hạ Hạ đứng dậy và nhìn một lượt: "Thật đẹp."

"Hạ Hạ." Tạp Na gọi.

Hạ Hạ ngẩng đầu lên.

Tạp Na nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Bó hoa này cứ coi như là lời từ biệt đi."

"Cái gì?"

Tạp Na xoa tóc cô: "Mẹ em đã ở bên em lâu như vậy, tro cốt của mẹ em phải được đặt đúng chỗ. Chúng ta hãy đưa mẹ em đi cùng với bó hoa này được không?"

Hạ Hạ đứng trước bó hoa, im lặng hồi lâu. Những cánh hoa có nhiều màu sắc và được cắt tỉa rất đẹp mắt. Mẹ cô cũng thích hoa, bà nói khi ngửi được mùi thơm của hoa sẽ khiến người ta dễ chịu hơn.

Lúc này, cô dường như vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói của mẹ khi mẹ nói ra những lời này.

Tạp Na nhìn thấy cô cuối cùng cũng cầm bó hoa, trong lòng như có cái gì đó như rới xuống.

*

Chùa Bhumi.

Nhà sư nhận tro cốt từ tay Hạ Hạ, thay cô tụng kinh siêu độ. Hạ Hạ và Tạp Na đều mặc váy trắng đứng sang một bên, lúc nhà sư đọc kinh quay lại, Hạ Hạ lại nhìn thấy di ảnh của Tát Mã trên hũ tro cốt.

Không cầm được nước mắt, cô quỳ xuống đất khóc nức nở. Vị hòa thượng dường như đã quá quen với cảnh tượng này, chắp hai tay lại, hơi khom người xuống rồi quay người rời đi.

Tạp Na ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Hạ, ôm lấy cơ thể đang run rẩy vì khóc của cô.

Khi bước ra ngoài thì trời đã tối.

Hạ Hạ vẫn đang nức nở, cô nhìn xuống bàn tay Tạp Na đang nắm lấy tay mình, khẽ siết chặt lại.

"Chị Tạp Na." Mắt cô sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn."

Tạp Na đã đi cùng cô và chào tạm biệt mẹ với cô.

Tạp Na đã từng trải qua điều tương tự, cô ta hiểu cảm giác của Hạ Hạ lúc này. Chia lìa có nghĩa là kết thúc, nhưng kết thúc cũng có nghĩa là khởi đầu.

Mọi chuyện dù có đau đớn đến đâu thì cũng sẽ luôn được thời gian chữa lành.

Cô ta mỉm cười nói: "Đi rửa mặt đi. Em sắp trở thành một con mèo nhỏ rồi."

Hạ Hạ ngoan ngoãn đi theo, nhưng vừa đến cửa phòng vệ sinh, điện thoại di động của Tạp Na vang lên. Nhìn thấy người gọi thì cô có hơi ngạc nhiên.

"Chị Tạp Na, em vào trước."

"Ồ, được."

Tạp Na nhìn Hạ Hạ bước vào, cúi đầu nhìn tên người gọi – A Diệu.

Anh ta sẽ không bao giờ gọi riêng cho cô.

Dù cảm thấy kỳ lạ nhưng Tạp Na vẫn nhấc máy trả lời: "A Diệu, có chuyện gì không?"

"Là tôi."

Nghe thấy giọng nói lười biếng quen thuộc, trái tim Tạp Na run lên, sau đó ngạc nhiên trả lời: "Anh Khôn."

"Con bé thế nào rồi?"

Anh trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.

Đây là hỏi Hạ Hạ, Tạp Na nhìn vào phòng vệ sinh, cô bé đang mở nước, cúi người rửa mặt.

"Hạ Hạ không sao."

Lúc này, có mấy nữ du khách cười cười đi tới, Tạp Na liền đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta sợ ồn ào Chu Dần Khôn sẽ không nghe rõ.

"Hai người đang ở đâu?"

"Bọn em... đang ở bên ngoài, ở chùa Bhumi. Em đã dẫn Hạ Hạ đến cho cô bé tạm biệt—"

Lời còn chưa nói xong, cô ta đã nghe thấy một giọng nói từ bên kia: "Tạp Na."

Tạp Na nín thở.

"Đừng dẫn con bé đến những nơi con bé không nên đến, cũng đừng để con bé gặp những người con bé không nên gặp."

Giọng nói của anh có vẻ không hài lòng, Tạp Na lập tức nói: "Được, em hiểu rồi. Anh Khôn, bọn em sẽ quay lại ngay."

Bên kia cúp điện thoại.

Hạ Hạ rửa mặt xong bước ra thì thấy Tạp Na đang ngơ ngác nhìn điện thoại. Cô bước tới hỏi: "Chị Tạp Na, có chuyện gì vậy?"

Tạp Na nhìn điện thoại của mình, rồi nhìn Hạ Hạ, cất lại vào túi: "Không sao đâu. Hạ Hạ, chúng ta quay về thôi."

Trên đường về, Hạ Hạ muốn nói gì đó, nhưng nhìn Tạp Na đang lái xe, cuối cùng nhịn không được: "Chị Tạp Na."

"Hả?" Tạp Na vẫn nhìn về phía trước: "Sao vậy?"

"Em muốn đến đồn cảnh sát."