Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 63




Sau đó, bọn họ nhìn thấy Chu Dần Khôn xoa đầu cô bé như xoa đầu cún, dường như cho phép cô bé quay lại.

Chu Hạ Hạ quay người lập tức rời đi, không muốn ở lại thêm một giây nào. Nhưng vừa quay lại, cô đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Cô vô thức dừng bước, quay người lại.

Âm thanh phát ra từ chiếc xe mà Chu Dần Khôn đang tựa vào.

Sau đó, cô nghe thấy một âm thanh khác.

Cô nghi ngờ nhìn Chu Dần Khôn, người nào đó nhướng mày.

Âm thanh trong xe ngày càng rõ ràng, A Diệu nhìn thấy cô gái vừa rồi con rất hoảng sợ, hận không thể nhanh nhanh chóng chóng chạy khỏi đây, lại bước nhanh trở về. 

Cô mở cửa sổ nhìn vào trong xe, lập tức kinh ngạc: "Sao lại có em bé!"

"Tiểu mỹ nhân." Carl ở bên kia lên tiếng, tự cho mình là quân tử nên nhắc nhở: "Không nên xen vào chuyện của người khác."

"Nhưng cái này không được!" Hạ Hạ buột miệng, cô lo lắng nhìn Chu Dần Khôn: "Trong xe quá nóng, đóng cửa sổ lại sẽ càng nóng hơn, bọn trẻ con sẽ không chịu được."

Chu Dần Khôn không kiên nhẫn nhìn cô.

A Diệu cũng không nói gì. Đám người này cầm súng với cầm đại bác thì không có vấn đề gì, nhưng mà bế em bé thì hơi không chú ý một tý cổ của nó đã gãy rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể đặt nó trên xe, dù sao cũng không thể để nó trên nóc xe để nó chịu nóng được, đứa trẻ này vẫn còn có ích.

Chu Hạ Hạ giọng điệu lo lắng, mặc kệ Chu Dần Khôn có đồng ý hay không, cô vẫn mở cửa xe cẩn thận bế đứa bé ra ngoài, mặt đứa bé đỏ bừng, toàn thân đổ mồ hôi, tiếng khóc yếu ớt.

Đưa ra ngoài hít thở không khí mát mẻ hơn trong xe, đứa trẻ hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình phục lại.

Carl liếc trái nhìn phải, nhìn Chu Dần Khôn rồi lại nhìn Chu Hạ Hạ, cảm thấy có chút kỳ quái.

Dù thế nào đi nữa, tính khí của anh Khôn cũng đã khá khẩm hơn hồi xưa. Hoặc có thể là do cô gái này trông mềm mại yếu đuối, nhưng thực sự là cô cũng có một chút mánh khóe đấy. Tính ra cũng can đảm, dám chạm vào đồ của anh Khôn, thế nhưng cánh tay vẫn yên bình.

Cô thậm chí còn dám chất vấn anh Khôn.

Hạ Hạ thăm dò hỏi: "Đây là... đứa bé chú nhặt được?"

Cô thực sự muốn hỏi liệu có phải là anh cướp được nó không, nhưng lời vừa đến môi đã thay đổi.

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm vào cô, như thể anh muốn giật lấy thứ mềm mại có hơi thở này từ tay cô.

"Nếu... nếu là chú nhặt được nó, hay là chú đưa nó cho cháu đi." Hạ Hạ nhìn những người xung quanh: "Mọi người chắc chắn đều rất bận rộn, khẳng định có rất nhiều việc phải làm, cháu có thể thay chú đưa đứa bé đến đồn cảnh sát ghi danh."

"Anh Khôn." Lúc này có một giọng nói truyền đến, Hạ Hạ nhìn sang, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn. Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ Thái Lan, vóc dáng bà ấy nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Hạ.

Nói chính xác hơn là đang nhìn đứa bé trong tay Hạ Hạ.

Chẳng có ai ngạc nhiên khi Tra Sai lại đến nhanh như vậy. A Diệu tiến tới khám xét, nhưng Tra Sai đúng là không mang theo vũ khí gì, sau đó hắn vẻ mặt thành khẩn quỳ xuống. Nhưng Chu Dần Khôn lại cười khinh thường.

"Được rồi."

Anh bước tới trước mặt Tra Sai, ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào mặt Tra Sai: "Vợ và con của mày ở lại Thái Lan. Còn mày và lực lượng vũ trang trên núi cùng tao trở về Myanmar. Sao, có đồng ý không?"

Điều này có nghĩa là kể từ bây giờ hắn phải phản bội Chu Diệu Huy và đi theo Chu Dần Khôn.

Vẻ mặt Tra Sai nghiêm túc, hắn bảo trì im lặng.

Chu Dần Khôn cười khẩy, đứng dậy đi về phía Chu Hạ Hạ. Mới đi được hai bước, cô liền nghe thấy Tra Sai ở phía sau nói: "Được, anh Khôn."

Chu Hạ Hạ có chút cảnh giác nhìn người đàn ông đang đi tới, chỉ thấy anh dùng hai ngón tay xách chiếc tã lót lên. Chu Hạ Hạ sợ hãi nhanh chóng đưa tay ra bảo vệ.

Người phụ nữ đối diện vội vàng bước tới đón lấy. Chu Dần Khôn ánh mắt ghét bỏ nhìn người nào đó vẫn đang dang tay ra.

"Làm gì vậy? Mẹ ruột của nó đang ở đây, cháu còn muốn làm mẹ kế à?"

Chu Hạ Hạ nghe thấy thì xấu hổ: "Vậy cháu về trước."

Nói xong, cô vội vã chạy đi.

Chu Dần Khôn lười để ý đến cô, ném đứa bé vào lòng người phụ nữ, lên xe rời đi. Trong gương chiếu hậu, Tra Sai ôm người phụ nữ và đứa bé an ủi, bóng người dần dần nhỏ đi.

Những người khác cũng trật tự rời đi.

Ngồi trên ghế lái, A Diệu nhìn gương chiếu hậu, hỏi: "Anh Khôn, Chu Diệu Huy nói chia một nửa ra là nói thật không? Có một số nhà máy và người mua được giữ bí mật, nếu ông ta cố tình giấu, vậy thì chúng ta cũng không thể làm gì. Nếu muốn ông ta phân chia công việc rõ ràng vậy thì chúng ta..."

Chu Dần Khôn nhắm mắt lại: "Chúng ta nên đưa vợ con ông ta về giam giữ. Khi nào ông ta giao việc kinh doanh rõ ràng cho chúng ta thì khi đó sẽ thả họ ra?"

"Vâng." A Diệu nhìn về phía trước.

"Chu Hạ Hạ thích khóc, đem nhóc đó về để hầu hạ à?"

Chu Dần Khôn mở mắt nhìn: "Chu Diệu Huy có chia một nửa ra hay không cũng không sao cả."

A Diệu không hiểu anh đang nói cái gì.

Anh ta chỉ biết hôm nay Chu Diệu Huy đã hứa trước mặt mọi người. Tin tức vừa truyền ra, mọi người đều biết anh Khôn cũng đã tiếp quản công việc kinh doanh của ông cụ, những người trước đây chưa từng mua hàng của Chu Diệu Huy hoặc là chưa mua đủ hàng trong tương lai đều có thể đến gặp anh Khôn để lấy hàng.

Điều khiến anh ta lo lắng là Chu Diệu Huy nói một đằng làm một nẻo. Nhưng có vẻ như Anh Khôn cũng không quan tâm lắm.

*

Vào giữa tháng 7, đã hai tuần kể từ khi năm học đầu tiên bắt đầu.

Sau khi trở về Bangkok, Hạ Hạ vẫn cảm thấy bất an. Cô không gặp lại Chu Dần Khôn, sau khi trở về mỗi ngày cô đều ở trường và ở nhà, cuộc sống rất bình yên. 

Cô không biết Chu Dần Khôn có ở Bangkok hay không, cô chỉ biết rằng sau khi ông nội qua đời ba cô rất bận rộn. Thay vì trở về Bangkok cùng cô và mẹ cô, ông lại khởi hành từ Mae Sai đến một nơi khác và chưa từng trở về nhà.

Hôm nay trước khi đi ngủ, Hạ Hạ xem lại bài học như thường lệ. Chỉ là trang sách cứ lật qua rồi lật lại. Có một câu hỏi làm cô khó hiểu nhiều ngày qua, nó khiến suy nghĩ của cô xáo trộn.

Càng nghĩ về những gì Chu Dần Khôn nói tối hôm đó, cô càng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Anh rốt cuộc là nói thật hay nói dối?

Anh nói anh đã giết Mai Kim, nhưng thi thể của Mai Kim lại không được tìm thấy, không có người nhà đến tìm và cũng không có cảnh sát nào đến điều tra. Mặc dù sau cái chết của ông nội, Mai Kim đã không xuất hiện nữa.

Nếu những gì Chu Dần Khôn nói là sự thật thì anh đe dọa cô là vì sợ sau này cô sẽ báo cảnh sát về việc gặp anh vào đêm đó?

Nhưng Chu Dần Khôn không sợ cảnh sát, anh thậm chí còn dám giết người trước mặt cảnh sát.

Nếu như nó không phải sự thật thì tại sao anh lại bịa ra một câu chuyện như vậy?

Hạ Hạ cau mày, cẩn thận suy nghĩ, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng cô không thể nói ra được là không đúng chỗ nào.

Lúc này, có hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Hạ, cô quay người lại, là Tát Mã bưng một ly sữa nóng đi vào.

"Hạ Hạ, uống sữa đi. Con đi ngủ sớm được không?" Tát Mã đi tới, đặt sữa vào tay con gái: "Đã mười một giờ rưỡi rồi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa đó."

Uống xong, cô trả lại chiếc ly cho bà, ngẩng đầu lên hỏi: "Mẹ, khi nào thì ba về?"

Tát Mã lắc đầu: "Mẹ không biết, có chuyện gì sao? "

Chu Diệu Huy không ở nhà, Hạ Hạ thỉnh thoảng sẽ hỏi khi nào ông sẽ về, Tát Mã đã quen với điều đó, nhưng thấy sắc mặt con gái không tốt lắm, bà sờ đầu cô, quan tâm hỏi: "Hạ Hạ, con làm sao hả? Cảm thấy không thoải mái ở đâu sao? Hay là mẹ tìm bác sĩ Marina khám cho con một chút?"

Hạ Hạ mỉm cười nói: "Con không sao, con chỉ... vừa mới đi học nên không thích ứng kịp."

Tát Mã tin cô, sau khi khai giảng đúng thật là Hạ Hạ càng ngày càng ngủ ít đi. Càng lên cao, giáo viên các môn học càng giao nhiều bài tập về nhà. Ngoài việc xem trước bài học của ngày hôm sau, bọn trẻ còn phải làm thêm bài tập nhóm.

"Vậy thì đừng để bản thân quá mệt mỏi. Nếu con cần giúp đỡ thì nhớ nói với ba mẹ nhé."

"Vâng."

Tát Mã mỉm cười: "Ba mẹ biết con muốn đậu vào trường đại học tốt nhất, nhưng con cũng đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Đối với ba mẹ, việc con khỏe mạnh và hạnh phúc cũng quan trọng không kém."

Hạ Hạ cảm thấy trong lòng ấm áp, ôm lấy eo Tát Mã, cọ cọ đầu vào lòng bà: "Mẹ, mẹ thật tốt."

Tát Mã vuốt tóc âu yếm: "Được rồi được rồi, đi rửa mặt, đánh răng rồi đi ngủ sớm đi, mẹ giúp con dọn bàn học."