Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 5




Sự xuất hiện của vị khách không mời này ngay lập tức làm bầu không khí sôi động của buổi lễ thoáng chốc trở nên căng thẳng.

Nhiều ánh mắt không ngừng dò xét qua lại giữa Chu Dần Khôn và Thác Sa, ai cũng biết trong hai người con trai của Tái Bồng, người con cả là người được chỉ định sẽ nối nghiệp ông ấy, quanh năm đều ở Thái Lan, còn người con út Chu Dần Khôn thì sống không có chỗ cố định, hầu hết thời gian đều bay quanh châu Á ở Myanmar, Ấn Độ, Iran và dành rất ít thời gian ở Thái Lan.

Nhưng lần này, anh lại cố ý đến dự đại thọ lần thứ 60 của Thác Sa. Hơn nữa, còn có vẻ như là không có ý tốt gì cho cam.

Những tin đồn về Chu Dần Khôn hoàn toàn khác với Chu Diệu Huy. Chu Diệu Huy tính cách giống như Tái Bồng, chính vì sự ổn định và ít nói cho nên ông ấy mới được ông cụ bổ nhiệm làm người kế vị. Mà bên cạnh đó Chu Diệu Huy cũng có nhiều mối quan hệ với chính phủ và quân đội Thái Lan, trong những năm qua Tái Bồng cũng có ý định giảm bớt hoạt động kinh doanh ma túy và tẩy trắng cho bản thân, thành ra mọi công việc đều được giao lại cho Chu Diệu Huy quản lý.

Nhưng Chu Dần Khôn thì trái ngược hoàn toàn với cha và anh trai của mình, tiếng tăm vang dội khi chỉ mới ở độ tuổi hai lăm. Tên này làm ăn đủ thứ, cờ bạc, ma tuý, làm việc tùy hứng, không tuân theo khuôn phép gì, mười lăm mười sáu tuổi ăn đạn còn nhiều hơn ăn cơm. Sau đó, Tái Bồng giao lại đội quân vũ trang đã được thành lập cho anh, mục đích ban đầu của ông là tặng cho Chu Dần Khôn một lá bùa hộ mệnh, kết quả là sau khi Chu Dần Khôn tiếp quản, anh lại ngày càng kiêu ngạo, Tái Bồng muốn lấy lại thì cũng đã bất lực.

Người đàn ông chậm rãi đi tới: "Ôi chú Thác Sa, sao ngài lại đối xử bên nặng bên nhẹ vậy chứ? Ông già nhà tôi cũng đâu phải chỉ có mỗi một đứa con trai, tại sao lại mời đứa này mà quên đứa kia?"

Thác Sa nghe hiểu được hàm ý bên trong lời nói vừa rồi. Mặc dù ông ấy biết Chu Dần Khôn là ai, nhưng xét trên tình cảm của ông và Tái Bồng, hẳn là Chu Dần Khôn sẽ không gây rắc rối trước mọi người trong bữa tiệc đại thọ lần thứ 60 của ông, dù sao thì anh cũng phải quan tâm đến thể diện chứ.

"À, Khôn đến rồi sao cháu." Thác Sa cười nói: "Cháu quanh năm không ở Thái Lan, muốn tìm cũng không tìm được người, nào đến đây, ngồi ở bàn chính, các cháu qua bên kia đi."

Đứa trẻ ngồi ở bàn chính là Tụng Ân không dám không nghe lời ông nội nên gật đầu nhường ghế.

"Đợi đã."

Sống lưng Tụng Ân đột nhiên phát lạnh, một bàn tay cường tráng như rắn độc nắm lấy gáy của cậu. Bàn tay khô nóng, trên đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống vai khiến Tống Ân rùng mình.

Sau đó, một khuôn mặt tuấn tú đi tới bên cạnh. "Đây là cháu trai của chú Thác Sa đúng không? Nhóc con này sao lại lỗ mãng như vậy, không biết chào người khác sao?"

Sắc mặt Thác Sa hơi thay đổi.

Nhưng Chu Dần Khôn cũng không có ý định tha cho Tụng Ân.

"Tụng Ân, gọi chú Khôn."

Tụng Ân cần cổ cứng ngắc không thể động đậy, hiện tại cậu rõ ràng biết người đàn ông này tới để gây sự. Đây là đại thọ lần thứ 60 của ông nội, cậu không muốn xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Vì vậy, cậu ngoan ngoãn gọi: "Chú Khôn."

Mặc dù anh không thích mọi người khác gọi mình là chú, nhưng theo vai vế là vậy. Chu Dần Khôn mỉm cười nói: "Rót cho chú một ly rượu."

Tụng Ân nhìn Thác Sa, Thác Sa cau mày: "Khôn, nói đi cháu muốn gì."

Chu Dần Khôn thấy Tụng Ân ngoan ngoãn rót rượu, sau đó liếc nhìn Thác Sa: "Chú, tôi chỉ đến đây để nâng ly chúc mừng chú thôi, sao chú lại lo lắng như vậy chứ?"

Bàn tay quàng qua cổ Tụng Ân khoác lên vai cậu thiếu niên, thản nhiên dí điếu thuốc đang cháy lên cánh tay của cậu.   

"A..." Tụng Ân đau đớn làm đổ rượu ra bên ngoài.

Đầu thuốc đốt thành một lỗ trên tay áo, dán vào da thịt, vặn hai vòng mới tắt hẳn.

Chu Hạ Hạ sợ đến mức suýt hét lên, cô vội vàng che miệng lại, vừa sợ vừa lo nhìn Tụng Ân.

"Chu Dần Khôn." Thác Sa nhìn cánh tay bị bỏng nặng của Tụng Ân: "Đừng quá đáng quá."

Ông còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một họng súng màu đen nhắm vào thái dương của Thác Sa.

Không một ai nhìn thấy người đàn ông có hình xăm trên cánh tay trà trộn vào đám đông từ khi nào và làm sao anh ta lại đứng gần Thác Sa như vậy.

Chu Hạ Hạ đã gặp người đó trước đây, là ở cổng biệt thự của cô, anh ta gọi "Anh Khôn".

"Đừng động vào ông nội tôi!"

Tụng Ân nhanh chóng cầm chai rượu lên, cậu dùng tay trái ném về phía Chu Dần Khôn, đúng là không nên coi thường sức mạnh của một thằng bé mới lớn mà, nhưng người đàn ông chỉ cười một tiếng, thản nhiên nắm lấy cổ tay đang cầm chai rượu của Tụng Ân bẻ một cái.

Rắc một tiếng, Tụng Ân kêu lên đau đớn, chai rượu rơi xuống đất, thiếu niên tay phải mềm nhũn rũ xuống, như thể cổ tay cùng lòng bàn tay đã bị gãy lìa.

Cùng lúc đó, những tên côn đồ bị chặn lại ở tầng một cuối cùng cũng xông lên, bao vây tầng ba và chĩa súng vào Chu Dần Khôn.

Tình thế xoay chuyển trong tích tắc.

Ngay khi Chu Hạ Hạ nghĩ rằng Chu Dần Khôn đã bị bao vây sau khi đến đây làm ầm lên, vậy thì anh sẽ dừng tay lại và rời đi, nhưng anh dường như lại không nhìn thấy họng súng màu đen, mà thay vào đó lại tập trung vào ly rượu mà Tụng Ân đã rót.

"Chú, chú đã làm chuyện quá phận như vậy. Với tư cách là người vai vế bên dưới, cháu cũng không quên nâng ly chúc mừng chú, mà chú nỡ lòng nào còn bắt nạt người khác như vậy chứ?"

Chu Dần Khôn quay lại nhìn Tụng Ân, cậu nhóc người đổ mồ hôi đầm đìa vì đau đớn đang cắn răng chịu đựng: "Đau không?"

Tụng Ân không nói gì.

"Chính là như này" Chu Dần Khôn kiên nhẫn giải thích với cậu: "Ông nội của cậu bắt nạt tôi, theo như vai vế thì tôi lại chỉ có thể bắt nạt cậu. Dù sao thì tôi cũng không thể bắt nạt người lớn tuổi mà đúng không?"

Giọng điệu thì nghe bình thường, nhưng hành động lại ngược lại.

"A—"

Cánh tay phải bị thương của Tụng Ân đột nhiên bị người đàn ông đẩy lên bàn, Tụng Ân đau đến không đứng vững. Nhưng cậu không ngờ chuyện đau đớn tiếp theo lại xảy đến với mình.

Không ai ngờ rằng bàn tay vốn luôn đút trong túi của Chu Dần Khôn lại đang cầm một con dao nhỏ của Quân đội Thụy Sĩ, vả lại còn cực sắc bén, con dao chạm vào ngón út bên phải của Tụng Ân, không chút do dự cắt xuống.

"Tụng Ân!"

Chu Hạ Hạ hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất, cô không thể tin được há miệng, nhìn thấy máu từ trên bàn chảy xuống đất.

Đôi mắt của Thác  Sa đỏ rực, những đường gân xanh nổi lên chi chít trên đầu ông: "Chu Dần Khôn, Chu Dần Khôn!"

Người đàn ông được gọi tên thản nhiên ném con dao đi, khoanh tay nhìn Tụng Ân ngã xuống đất. Khẩu súng của A Diệu nhằm vào đầu Thác Sa, mọi người trên tầng ba đều không dám hành động hấp tấp.

Chu Dần Khôn nhặt ngón tay bị đứt lìa trên bàn lên nhìn. Sau đó, ngay trước mặt Thác Sa, anh ném nó vào trong ly rượu. Trong ly rượu có thêm một ngón tay người, rượu lập tức nhuộm thành màu đỏ tươi.

Ngay sau đó, anh cầm ly rượu lên, mỉm cười đi tới trước mặt Thác Sa: "Chú Thác Sa, chúc chú sống lâu trăm tuổi nhé."

Sau đó nghiêng ly rượu đi, rượu trong đó từ từ đổ xuống đất, ngón tay bị đứt lìa cũng theo đó rơi ra, rơi xuống chân Thác Sa.