Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 47




"Cháu gái của ông có đôi mắt to đen láy, trông vô cùng thông minh." Tái Bồng rõ ràng vô cùng hài lòng hơn với bộ dáng trưởng thành của Hạ Hạ, điềm đạm lại sạch sẽ, cười lên giống như mặt trời nhỏ vậy, nói năng nhẹ nhàng, bộ dáng lại giống như những học sinh giỏi còn ngoan ngoãn.

Hạ Hạ còn chưa làm gì thì ông nội đã khen ngợi cô, nhất là khi ông còn nói cô thông minh, cô cười ngượng ngùng, nghĩ thầm trường học sắp khai giảng nên cô phải chăm chỉ học hành, không được để ông thất vọng.

Tái Bồng chỉ tính việc nướng cá đã vô cùng tỏ vẻ, khoe cháu gái của mình thì lại càng dữ tợn hơn, ông kêu Mai Kim đem hành lý của Hạ Hạ vào căn phòng nhỏ đã chuẩn bị sẵn cho cô, còn ông thì đưa Hạ Hạ đi xuyên qua các vị khách kia. Có tới hơn chục bàn ăn, đi tới ai cũng giới thiệu cô cho người ta, nào là cháu gái của ông mới tới, xong còn cháu gái của ông rất xinh đẹp, tương lai chắc chắn sẽ thi đậu và trường Chulalongkorn, đổi lại là làn sóng khen ngợi của mọi người, Hạ Hạ càng được khen càng thấy chột dạ.

"Cái đó...Ông nội." Cô gọi Tái Bồng: "Thật ra cháu—"

"À, đúng rồi, xem trí nhớ của ông nội này, cháu gái ngoan của ông vẫn chưa ăn trưa đúng không. Đến đây, đi theo ông nội."

Lúc Hạ Hạ xuống xe cũng đã qua một giờ chiều, Tái Bồng vui vẻ khoe khoang cháu gái, thậm chí còn quên mất không hỏi Hạ Hạ có đói không. 

Hạ Hạ ban đầu muốn thú nhận rằng cô học không giỏi như những gì ông nội nghĩ, nhưng Tái Bồng vừa nói lời này đã chuyển hướng suy nghĩ của cô, cô liền gật đầu theo câu hỏi của ông.

Tái Bồng dẫn cô đến quán ăn đối diện quầy bán cá nướng, bật quạt bên trong lên: "Hạ Hạ đợi chút nhé, ông nội sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu."

Nói xong, Tái Bồng vẫy quạt rồi đi vào trong bếp. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, còn âm thầm đánh giá cửa hàng mà cô chưa từng đến này.

Không gian ở đây không lớn, chỉ có thể bày bốn năm bàn gì đó, nếu đông người đến thì sẽ rất chật. Chẳng trách những người ăn cá nướng lại ngồi ở những chiếc ghế bên bờ sông rộng rãi. Thực đơn trong cửa hàng được dán trên tường, đều là những món ăn phổ biến ở Thái Lan, món cá nướng được yêu thích nhất là công thức bí truyền được cải tiến và là độc nhất vô nhị do Tái Bồng sáng chế ra.

Đến đây được một lúc, cô phát hiện trong cửa hàng này chỉ có hai người là ông nội và Mai Kim, Mai Kim hình như không biết nấu nướng, vậy đều là ông nội đều tự tay nấu hết à?

Nghĩ đến đây, Hạ Hạ bất giác đứng dậy đi về phía cửa bếp.

Bên trong không lớn, chỉ có thể chứa được một người, mọi thứ đều được lau chùi sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, Tái Bồng đang làm cành cạch bên trong, Hạ Hạ vừa đi tới cửa ông liền quay lại nói: "Hạ Hạ đói sao, cháu yên tâm, sẽ xong ngay đây!"

Trong bếp cũng rất nóng, Hạ Hạ nhìn thấy ông nội dùng khăn lau mồ hôi, vội vàng nói: "Ông nội, con không vội, tùy tiện nấu chút gì là được."

Vừa nói xong, Tái Bồng đã tắt lửa, món thịt bò cà ri vàng óng được đặt lên đĩa, mùi thơm nồng nàn.

"Sao lại có thể tùy tiện được? Nào ngồi xuống nếm thử đi. Khi cháu còn bé, mỗi lần trở về đây ông đều nấu món này."

Hạ Hạ rửa tay rồi đi theo ông đến bàn ăn.

"Hạ Hạ, cầm đũa đi." Tái Bồng vừa nói vừa điều chỉnh lại chiếc quạt.

"Vâng ạ." Cô cầm đũa gắp một miếng, trong nháy mắt có chút ký ức không rõ ràng hiện về. Hương vị rất quen thuộc, giống hệt mùi vị cô từng ăn khi còn nhỏ.

"Ông nội," Hạ Hạ ngẩng đầu lên: "Cái này ngon quá."

Vẻ mặt chân thành nghiêm túc đó khiến Tái Bồng bật cười: "Cái này có tính là gì, tất cả cá nướng đều đã bán hết vào buổi sáng rồi, nếu không ông nội nhất định sẽ cho cháu nếm thử. Buổi trưa này ăn tạm một chút, buổi chiều cá được đưa tới, ông nội sẽ làm cho cháu ăn."

Hạ Hạ thực sự tò mò về hương vị của món cá nướng, vừa nãy chỉ nhìn thoáng qua, bây giờ ông nội lại nói sẽ đặc biệt làm cho cô ăn, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp vui vẻ, cô không chút do dự gật đầu: "Cháu sẽ ăn hết."

Tái Bồng nghe xong không tin, kể lại việc khi còn nhỏ cô ăn uống giống hệt như một con mèo, đút cho cô nửa muỗng cũng phải dỗ dành hết nửa ngày, ăn cái gì cũng vô cùng kén chọn.

Hạ Hạ cười nói, mấy năm nay mẹ cô theo chỉ dẫn của bác sĩ chăm sóc cho cô, cô đã tốt hơn rất nhiều so với khi còn nhỏ.

Ông nội và cháu gái cách nhau mấy chục tuổi nhưng có vô số chuyện muốn nói, Hạ Hạ nhanh chóng ăn hết một đĩa thịt bò cà ri, vừa đặt đũa xuống, Mai Kim vốn đang bận rộn bên ngoài bước vào.

Khoảng 2 giờ 30 chiều, một mẻ cá tươi sống khác lại về tới.

Thấy Hạ Hạ tò mò, Tái Bồng dẫn cô đến bờ sông xem, có bảy tám hộp cá lớn chứa những con cá còn dài hơn cẳng tay của một người đàn ông trưởng thành, Mai Kim còn đang ngồi đếm cá, đếm xong mới mang cá đi.

Người giao cá đưa cá xuống thuyền, liền lên bờ uống trà tránh nắng, Hạ Hạ thấy ông nội đã già, Mai Kim lại làm có một mình nên tình nguyện chạy lại giúp đỡ.

Tái Bồng nhìn tay chân mảnh khảnh của cô, sao có thể khiêng một chiếc hộp nặng như vậy được, ông tiêu sái giơ chiếc quạt lên chỉ về một hướng nào đó: "Cháu có nhớ đường về nhà không?"

"Có ạ, ông nội." Hạ Hạ mới phát hiện ra cửa hàng này kỳ thật có liên quan với nơi ông nội ở, nó là một kho hàng được cải tạo thành cửa hàng.

"Được tốt." Tái Bồng nói: "Cháu không chuyển được mấy thứ thứ này đâu, cứ quay lại gọi ông chú lười biếng của cháu dậy khiêng cho, cứ nói là ông nói!" 

Hạ Hạ giật mình: "Chú?" 

"Đúng vậy. Chú út cháu cũng đến, thứ gì chỉ biết lười biếng nằm ườn ở nhà, có ngày thằng nhóc đó cũng sẽ chết vì ngủ nhiều cho xem. Nào, đi gọi chú út dậy làm việc đi, con nhà ai mà lười quá đi mất." 

Chu Hạ Hạ không ngờ thế mà Chu Dần Khôn cũng đã đến đây.

Lần tách ra vừa rồi rất không vui, nhớ lại ánh mắt đáng sợ của anh lúc đó, bước chân cô càng do dự hơn. Đáng tiếc nơi này quá nhỏ, chỉ có thể đi về nhà bằng cách đi vào con hẻm bên trái cửa hàng.

Ngôi nhà là một ngôi nhà gỗ kiểu Thái, mái hình nón nhô cao dựng trên các cột gỗ có tác dụng tản nhiệt, chống ẩm mốc, chống muỗi và lũ lụt vào mùa mưa. Hai ngôi nhà gỗ kiểu Thái liền kề phía sau cửa hàng đều là nơi ở của ông nội.

Hạ Hạ đi theo chỉ dẫn của ông nội, leo lên ba bậc thang, rẽ trái, cô nhìn thấy cánh cửa gỗ hơi hé mở. Bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng quạt điện chạy hết công suất.

Nghĩ tới người bên trong, cô bất giác dừng lại, không dám đi vào nữa.

Tuy nhiên, cô vốn là một đứa trẻ ngoan. Ông nội bảo cô gọi chú dậy đi làm, đây không phải là chuyện cô không thể làm được.

Nhưng... nhìn khe hở còn đang mở, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là đôi chân dài buông thõng ở mép giường, nhìn tư thế thì biết vẫn còn đang ngủ.

Hạ Hạ có chút băn khoăn, rất nhiều người khi bị đánh thức thường sẽ tức giận. Mà Chu Dần Khôn chỉ tính riêng lúc tỉnh đã rất đáng sợ rồi, nếu bị lay tỉnh dậy cũng tức giận vậy chẳng phải là còn đáng sợ hơn sao? Tuy rằng ông nội ở đây, chắc chắn anh sẽ không bật dậy bóp cổ cô treo lên như trước, nhưng trước đó chỉ có mỗi một bữa ăn anh đã có thể hành hạ cô thành như vậy, trên lưng và trán Hạ Hạ đều toát mồ hôi lạnh.

Sinh nhật của ông nội còn chưa đến, ba mẹ cô cũng chưa đến, hai ngày nay cô không thể tránh khỏi việc gặp phải Chu Dần Khôn.

Lần trước tiền còn chưa trả lại, cô còn gọi điện thoại cho ba làm anh tức giận, mấy cái này còn chưa giải quyết xong, cô lại chạy đến kêu anh đứng dậy làm việc đi... Dù có nghĩ thế nào cũng như đang tự đi tìm chết vậy.