Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 37




Một người bình thường vào phòng tắm nhưng lại bước ra với như một cái xác ướp.

Đôi lúc, người lớn tuổi thường nhìn thế hệ trẻ với ánh mắt yêu thương.

Nhưng cũng có nhiều lúc thường nhìn với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.

Chẳng hạn, một số đứa trẻ xẻng thì không dùng, lại tự tay đào đất trên mặt đất, một số đứa thì chơi với cá con, chơi cho nó chết rồi lại khóc lóc đòi làm đám tang cho con cá, một số đứa khác thì quấn cho chặt đến mức chỉ có thể bước từng bước nhỏ, đi lấy cái áo choàng tắm thôi cũng loạng choạng cho xém té mấy lần.

Chu Hạ Hạ như ý muốn tìm được trong tủ một chiếc áo choàng tắm cho nữ, mặc dù nhìn có chút lớn, nhưng vẫn tốt hơn là mặc quần áo bẩn.

Một tay cởi áo choàng tắm ra khỏi móc áo, sau đó lại vo nó thành một khối ôm vào người, cùng lúc đó còn liếc nhìn ra ngoài cửa, sau đó quay người chuẩn bị trở lại phòng tắm.

Kết quả là cô quay lại thì thấy Chu Dần Khôn đang tựa người vào cửa sổ, không nói một lời cầm điếu thuốc nhìn cô.

"A!" Chu Hạ Hạ giật mình, không tự chủ mà kêu lên.

Chu Dần Khôn cau mày nói: "Ở trong phòng người khác la hét cái gì?"

Cô gái lúc này mới nhận ra, nhanh chóng im lặng, sau khi suy nghĩ một lúc, cô giải thích: "Chú, cháu ra ngoài... để lấy quần áo." 

Chỉ toàn nói mấy lời nhảm nhí.

"Tôi thấy được là cháu ra ngoài lấy quần áo." Chu Dần Khôn phủi tàn thuốc: "Cháu định đứng đó bao lâu nữa?"

Lời nói rất thẳng thắn, Chu Hạ Hạ đương nhiên nghe hiểu được. Cô da mặt mỏng cho nên nghe thấy những lời như vậy trong lòng không hiểu sao cảm thấy xấu hổ: "Cháu lập tức xong ngay đây..."

Cô có chút lo lắng nên muốn nhanh chóng quay lại phòng tắm, có lẽ là sợ có chuyện xảy ra cho nên đường về không được suôn sẻ cho lắm. Cô quấn mình quá chặt, lại vội vàng bước đi, không chú ý mà vấp phải góc giường, bỗng nhiên khăn tắm ở eo buông lỏng, Chu Hạ Hạ hoảng sợ hét lên, chiếc khăn tắm màu trắng rơi xuống chân cô.

Chu Dần Khôn nhìn thấy một đôi chân thon dài màu trắng sữa.

Chiếc khăn tắm phía trên tuy chưa rơi ra nhưng cũng không đủ dài, khi quấn quanh người chỉ có thể miễn cưỡng che được đến đùi.

Có một vết đỏ ở đùi trong của cô, có lẽ đó là nơi mà cô bị vật sắc nhọn cào vào, y tá đã nhắc đến nó trong quá trình khám. Vết đỏ kéo dài từ đùi trong đến giữa cẳng chân, kéo dài đến tận nơi không nhìn thấy được. Đôi chân nhỏ bé lại được đặt trong đôi dép quá khổ, khiến mắt cá chân càng thon gọn hơn.

Chu Hạ Hạ đỏ bừng mặt, vội vàng cúi người nhặt chiếc khăn tắm trên mặt đất lên. Trong khi nhặt chiếc khăn tắm lên còn cảnh giác nhìn lên kiểm tra.

Cô đã xem bộ phim truyền hình mới nhất của Cát Lạp Tô trước đó, trong đó nữ chính bất ngờ đánh rơi chiếc khăn tắm của mình bên bể bơi, kết quả hai người họ... Nghĩ đến đây, cô vội vàng nhặt chiếc khăn tắm lên quấn quanh người mình.

Bộ dạng của cô trong mắt người đàn ông trông rất buồn cười, Chu Dần Khôn cười khẩy, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng: "Chu Hạ Hạ, cháu đang đóng phim truyền hình đấy à?"

"Cái gì?" Không ngờ anh chỉ nhìn một cái đã hiểu cô đang nghĩ gì. Chu Hạ Hạ vừa hoảng sợ vừa ngạc nhiên: "Cháu không, không phải..."

Vừa nhìn thấy thân hình đầy đặn của người phụ nữ ở khách sạn đối diện, sau đó lại nhìn thân hình nhỏ nhắn mềm mại của Chu Hạ Hạ, cho cô mười năm nữa cũng không bằng nổi người ta.

Chu Dần Khôn không buồn nhìn tiếp, lúc này điện thoại anh vang lên, là tin nhắn đến. Anh mở ra xem.

Chu Hạ Hạ tranh thủ sự chú ý của anh tập trung vào điện thoại di động, nhanh chóng cầm khăn tắm và áo choàng tắm bước vào phòng tắm.

Ăn mặc hoàn chỉnh mang lại sự ấm áp và an toàn vô tận. Cô nhặt quần áo bẩn đi đến bồn rửa, giặt quần áo rồi cẩn thận treo lên.

Bên ngoài, Chu Dần Khôn nhìn tin nhắn từ số lạ gửi đến, trong đó chỉ có một câu.

Anh gọi lại, bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Anh Ngô, anh đủ thận trọng đấy."

Ngô Bang Kỳ bên kia cười ha ha nói: "Trung Quốc xưa có một câu nói, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*."

*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (Cẩn thận có thể bắt được hàng ngàn con ve sầu, người thận trọng có thể chèo lái con thuyền vạn năm): Ý chỉ người cẩn thận có thể bắt những con ve sầu khó bắt, chèo con tàu vạn năm không chìm, ẩn dụ chỉ cẩn thận mới có thể phát triển lâu dài.

Chu Dần Khôn hỏi lại: "Chắc chắn rồi?"

"Đúng vậy, thông báo bổ nhiệm diễn ra cùng ngày với việc Cục trưởng Ngõa Tố tuyên bố nghỉ hưu."

Câu nói mà Ngô Bang Kỳ gửi trong tin nhắn ám chỉ ứng cử viên cho chức vụ Cục trưởng cục Cảnh sát Quốc gia tiếp theo.

"Vậy thì, hợp tác vui vẻ."

Hai bên cúp điện thoại, Chu Dần Khôn tâm tình rất tốt dập điếu thuốc, lại nhìn về phía cửa phòng tắm.

Thời gian Chu Hạ Hạ bước vào cũng đủ để mặc hai mươi bộ quần áo, cũng không biết đang kì kèo  trong đó làm cái gì. Anh ném điện thoại sang một bên, quay lại nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Màn trình diễn ở cửa sổ đối diện đã không còn, ngay cả đèn cũng tắt, Chu Dần Khôn khinh thường cười. Đây mà còn là đàn ông sao, thời gian ngắn như vậy, nói được hai câu là xong rồi.

Du thuyền phía xa xa vẫn còn nhộn nhịp, trên bãi biển thậm chí còn có nhiều người và lều hơn cả ban ngày. Trong căn phòng yên tĩnh, những ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông gõ gõ vào lan can trước cửa sổ kính trong suốt.

Số lượng hàng lần này rất lớn.

Hơn nữa, chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lượng hàng mà Ngô Bang Kỳ cần sau này sẽ chỉ có tăng lên. Nhưng nguồn hàng hiện tại nằm trong tay ông già và Chu Diệu Huy, lần trước anh dùng Chu Hạ Hạ làm mồi nhử để lấy hàng, lần này... người đàn ông nheo mắt lại.

Chu Hạ Hạ nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, cô nhìn thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông hướng về phía bên này, anh còn nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cố gắng rón rén ra ngoài mà không để anh phát hiện.

Chu Dần Khôn nghe tiếng bước chân nhè nhẹ của cô, bộ dáng vô cùng thận trọng, nhìn bóng dáng lén lút phản chiếu trên kính, anh khẽ cau mày, trên mặt lại hiện lên ánh nhìn như nhìn kẻ ngốc.

Hình như cô không nhận ra được dáng vẻ của bản thân có bao nhiêu ngu ngốc.

*

Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt đang ngủ yên trên ghế sofa. Cô gái rúc vào góc của chiếc ghế, ôm lấy chiếc gối màu kem trong ngực. Cô có vẻ khó chịu vì ánh nắng chiếu vào mặt nên cau mày quay người lại tránh đi ánh nắng trực tiếp.

Đối với học sinh cấp 2, ngủ nướng là một trong những điều hạnh phúc nhất trên đời. Hạ Hạ ngủ vô cùng say, cô cũng không biết người trong phòng ngủ đã dậy.

Chu Dần Khôn đi ra rót một ly nước, nhìn thấy quả bóng nhỏ trên ghế sô pha anh mới nhớ ra trong phòng còn có thêm một người nữa.

Anh mở tủ lạnh, rót nước rồi đóng tủ lạnh lại nhưng người trên ghế sofa vẫn không có động tĩnh gì.

Sau khi uống xong một ngụm nước đá, Chu Dần Khôn đặt chiếc ly rỗng xuống rồi bước tới.

Cô gái quay mặt về phía trong ghế sofa, ôm chiếc gối trong ngực, một góc mềm mại của ghế sofa cọ vào chiếc cằm nhỏ nhắn của cô. Chiếc áo choàng tắm cô mặc hơi rộng, còn tiện dùng nó làm chăn, co chân vào trong đó.

Hô hấp đều đều, cũng không biết tối qua tắm đã dùng bao nhiêu sữa tắm nhưng hiện tại vẫn còn mùi thơm. Trên mặt còn vương mấy sợi tóc, chắc là cảm thấy ngứa, cô bé vô thức dùng tay hất tóc sang một bên.

Mái tóc được vén sang một bên, để lộ khuôn mặt và chiếc cổ trắng nõn.

Chu Dần Khôn càng nhìn càng cảm thấy cô giống con chó trước đây anh nuôi. Con chó lúc ngủ rất ngoan, có lúc còn dùng đôi chân lông xù gãi đầu, có lúc lại khịt khịt mũi.

Nhưng ngay khi anh chạm vào đầu nó, nó liền tỉnh dậy rúc vào tay anh. Anh hình vẫn nhớ cảm giác ấm áp qua bộ lông của nó.

Nghĩ đến đây, Chu Dần Khôn đưa tay chạm vào đầu Chu Hạ Hạ.

Không phản ứng.

Anh không hài lòng nhéo má cô lần nữa.

Vẫn không có phản ứng.

Ngủ như chết, không đáng yêu bằng con chó. Chu Dần Khôn cảm thấy không vui đứng thẳng dậy, sau đó—nhìn thấy hàng mi dài của cô gái run rẩy.

Ô, giả vờ ngủ.