Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 34




Chu Hạ Hạ vừa chạm vào ghế sô pha liền nghe được câu này, cô lúng túng muốn đứng dậy, nhưng người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình. 

Chu Hạ Hạ bị kéo lại có chút lảo đảo, lúc bị kéo trở về tay cô vô tình ấn vào đùi Chu Dần Khôn, cảm xúc cứng rắn xuyên qua quần truyền đến lòng bàn tay cô, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô giống như bị điện giật lập tức rút lại.

Rồi lại lặng lẽ nhìn anh từ khóe mắt.

Hai người ở rất gần nhau, Chu Dần Khôn còn cởi trần, cơ bắp trơn nhẵn, trên người còn có mùi sữa tắm. Cũng chính vì ngồi gần nên Hạ Hạ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người đàn ông này, đồng thời cũng nhìn thấy rõ ràng những chỗ không hoàn hảo trên cơ thể gần như hoàn mỹ của anh.

Trước ngực và vai anh đều có sẹo, lớn nhỏ, dài ngắn đủ cả. Không quá nhiều nhưng hầu như tất cả chúng đều phân bố ở những bộ phận trí mạng trên cơ thể. Ví dụ như tim, eo và bụng, động mạch cánh tay mà giáo viên sinh học đã đề cập trước đó.

"Cháu đang nhìn cái gì vậy?"

Chu Dần Khôn véo mặt cô, buộc cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Chưa từng nhìn thấy cơ thể đàn ông à?"

Cái nhìn của cô gái không thể thoát khỏi tầm mắt của Chu Dần Khôn. Lời này vừa nói ra, khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng: "Cháu từng thấy, từng thấy rồi."

Nói dối.

Chu Dần Khôn chỉ dùng sức một chút đã tạo ra một vết đỏ trên mặt cô: "Nói xem, cháu nhìn thấy ở đâu và của ai?"

Anh suy nghĩ một chút rồi bỗng nghĩ đến một người. Vì ngón tay của thằng nhóc kia, cô cháu gái nhỏ của anh còn đem khuỷu tay hướng ra ngoài, là nhìn thấy của cái người mà khiến cô phải chửi thầm anh là một kẻ thối nát phải không?

Lúc này, Chu Dần Khôn thật sự giống như một người lớn quan tâm đến con cháu của mình: "Là Tụng Ân à? Bạn trai nhỏ của cháu." 

"Không phải!" Chu Hạ Hạ không hiểu sao anh có thể hình dung mối quan hệ của cô và Tụng Ân thành như thế: "Chúng cháu là bạn thân. Nhưng mà cháu, cháu, cũng chưa từng nhìn thấy của cậu ấy..."

Chu Dần Khôn khinh thường, cái gì mà bạn thân, một nam một nữ hoặc là ngủ hoặc là không ngủ, ngoài ra thì còn loại quan hệ nào được.

"Cháu đã nhìn thấy qua TV." Chu Hạ Hạ đỏ mặt nói, như thể đang thú nhận một bí mật đáng xấu hổ trước mặt người lớn vậy: "Cháu nhìn thấy của Cáp Lạp Tô."

Cáp Lạp Tô Đăc Mạt Nhĩ, nghệ danh Jeffrey, hiện đang là sao nam hot nhất Thái Lan. Người này có khuôn mặt thiên thần hiếm có, là hình mẫu nam thần được theo đuổi, khuôn mặt vô hại, anh ta khiến người khác nhìn vào sẽ đỏ mặt, tim đập nhanh, anh ta đặc biệt nổi tiếng trong giới học sinh trung học Thái Lan. 

Mặc dù Chu Hạ Hạ không phải là fan cuồng nhưng cô cũng đã xem hết các bộ phim truyền hình của Cáp Lạp Tô, thậm chí còn cùng các bạn cùng lớp mua áp phích* và tiểu thuyết dành cho người hâm mộ của anh ấy.

*Áp phích: Poster ấy.

Hạ Hạ không giấu được hưng phấn khi nhắc đến nam diễn viên mình yêu thích, cô chỉ vào tờ tạp chí dưới bàn cà phê thủy tinh trong phòng khách nói: "Là anh ấy đấy."

Chu Dần Khôn nhìn theo hướng cô chỉ, liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai trên bìa tạp chí, rồi quay lại nhìn Chu Hạ Hạ.

"Thì ra là thích cái loại ẻo lả bán mông này."

Chu Dần Khôn buông mặt cô ra, tựa người vào ghế sô pha, đúng như dự đoán, anh nhìn thấy khuôn mặt cô từ hưng phấn chuyển sang sửng sốt, cuối cùng là bối rối, còn nhiều cảm xúc hơn cả mấy diễn viên đóng phim.

Chu Hạ Hạ kỳ thật cũng không hiểu rõ ý tứ của Chu Dần Khôn, nhưng cô có thể nghe ra lời anh nói không ổn. Tất cả các bạn nữ cùng lớp của cô đều thích người này, nếu điều anh nói là sự thật thì tại sao lại chưa có bản tin giải trí nhắc đến?

Cô lấy hết can đảm cãi lại: "Cái gì mà... bán, bán—"

Hai chữ cuối cùng cũng không thốt ra được.

Cũng phải thôi, những lời chửi mắng thấp kém nhất mà Chu Hạ Hạ có thể nghĩ ra đều là kẻ xấu, kẻ thối nát, làm sao có thể mong cô nói thêm được điều gì khác?

Chú út ân cần giải thích: "Bán mông tức là cởi sạch cho đàn ông chơi."

Sau đó lại hỏi: "Có hiểu chơi nghĩa là gì không?"

Chu Hạ Hạ cũng là học sinh đã học qua lớp sinh học giáo dục giới tính. Cô nghe thấy lời thô tục đó gần như là theo phản xạ đứng phắt dậy, hai mắt mở to, không thể tin được người này lại có thể nói những lời thô tục thấp kém như vậy.

Phản ứng lớn như vậy, xem ra là hiểu rồi.

Chu Dần Khôn nghĩ dù sao thì cũng vẫn là học sinh cấp hai, chắc sẽ không ngu ngốc đến mức không hiểu những thứ này.

Mới chỉ vào phòng của người đàn ông này được mấy phút thế mà tam quan của Chu Hạ Hạ đã sụp đổ vài lần. Diễn viên yêu thích của cô vậy mà qua lại với đàn ông... mà Chu Dần Khôn còn kể cho cô nghe, không những vậy mà còn nói vô cùng thẳng thừng.

Cô vô cùng kinh ngạc, nhìn khuôn mặt điển trai trên tạp chí, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông trên ghế sofa, Chu Hạ Hạ quyết định không tin lời anh. Cô đã xem nhiều cuộc phỏng vấn của Jeffrey, anh ấy là một người lịch sự, mang trong mình đầy kỳ vọng và tôn trọng tình yêu, anh ấy sẽ không như những gì Chu Dần Khôn nói.

Chu Dần Khôn không cần hỏi cũng biết Chu Hạ Hạ đang nghĩ gì, trên mặt rõ ràng là bướng bỉnh không chịu tin.

Thật ngu ngốc, cái loại ẻo lả này không lừa cô thì lừa ai?

"Chu Hạ Hạ." Chu Dần Khôn nhìn cô: "Cháu còn có tâm trạng suy nghĩ chuyện của người khác sao?"

Chu Hạ Hạ nhìn thấy Chu Dần Khôn giơ tay phải về phía cô: "Nợ cũ còn chưa giải quyết xong mà."

Chuyện gì đến cũng đến, anh nói "cứ chờ đấy" ở Tháp Sathorn tưởng chừng là qua rồi thế mà vẫn cắn mãi không tha. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, hình như là do cô tự mình giao đến tận cửa.

"Chú út." Chu Hạ Hạ hít một hơi thật sâu, cảm thấy bất an, xoắn xuýt ngón tay: "Cháu mua thuốc cho chú nha? Là loại thuốc xóa sẹo ấy. Lúc trước cháu nghe bác sĩ Marina nói qua, khi thoa lên—"

Cô còn chưa kịp nói xong đã bị Chu Dần Khôn cắt ngang.

"Cháu cho rằng cháu so với tôi còn có nhiều tiền hơn, mà tôi thì không có khả năng mua được loại thuốc đó sao?"

Chu Hạ Hạ nghẹn họng, hiểu ý của anh. Chắc hẳn anh đã bôi thuốc nhưng vết sẹo vẫn còn. Cô thực sự không nhớ vết thương của anh trông như thế nào, cô chỉ nhớ lúc đó nó chảy rất nhiều máu, khi đó răng của cô đã cắm sâu vào da thịt anh, cảm giác da thịt bị cắn đứt vẫn còn rất rõ ràng.

Lúc đó cô thực sự hoảng loạn nên không để ý nhiều.

"Chú út." Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Chu Dần Khôn đang dựa vào ghế sô pha, một tay chống cằm, chờ cô nói tiếp.

"Cắn chú là lỗi của cháu... Làm ơn, đừng làm tổn thương gia đình cháu nữa. Ba mẹ đối với cháu là người tốt nhất trên đời. Cháu thực sự không thể sống thiếu họ."

Nói đến đây, cô ngẩng đầu lên: "Cháu biết chú cũng là gia đình của cháu, dù sao trước kia ba đã nói như vậy, cho nên... cháu vốn không nên làm chú bị thương."

Nói xong, cô lại cúi đầu: "Cháu xin lỗi."

Sau đó, Chu Dần Khôn nhìn thấy cô duỗi tay phải ra, tay vẫn còn hơi run.

"Hay là chú cắn lại rồi coi như huề nhé?"