Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 31




Còn chưa đợi cô kịp mở miệng, hai người quỳ trên mặt đất nhìn thấy ông chủ A Khẳng đang đứng, còn cô lại ngồi bên cạnh Chu Dần Khôn, bọn họ sợ đến mức khóc không thành tiếng, nói năng lộn xộn xin tha.

Tiếng kêu sợ hãi xen lẫn tiếng Thái mơ hồ, cả hai đều bị đánh rất nặng, nước bọt lẫn với máu không ngừng chảy ra khi họ nói chuyện, Chu Dần Khôn cau mày ghét bỏ: "Chậc."

A Diệu vẻ mặt bình thản lấy ra một con dao găm, đi đến phía sau người đàn ông, tóm lấy cổ họng của người nọ, Chu Hạ Hạ còn không kịp nhìn thấy con dao găm được đưa vào miệng như thế nào, ngay sau đó một cục thịt đẫm máu rơi ra khỏi miệng, người đàn ông đau đớn nhưng không thể hét lên nổi, chỉ là có rất nhiều máu chảy ra từ miệng anh ta.

Sau đó hàm của anh ta bị kéo lại, buộc anh ta phải ngậm miệng, máu trào ra từ khóe miệng, cổ họng liên tục phát ra những tiếng ư ử. Người đàn ông không dám nói nữa, đau đớn che miệng, toàn thân co giật.

Chu Hạ Hạ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, cô sợ hãi nghẹn họng, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy A Diệu hất hất vết máu trên con dao găm, lại nắm quai hàm của cậu thiếu niên kia.

Chu Hạ Hạ mở to mắt, buột miệng nói: "Chú út!"

Tiếng gọi này khiến A Diệu dừng lại, nhìn sang.

Chu Dần Khôn cũng quay đầu nhìn sang.

"Vẫn... vẫn là nên đưa đến đồn cảnh sát đi." Giọng cô run run.

Theo cô, đây là cách duy nhất để trừng phạt người xấu mà cô nghĩ ra, tất cả giáo viên trong trường đều dạy như vậy, mà những bài giảng cô từng tham gia dành cho học sinh cấp 2 cũng dạy điều này.

Lời này thực sự khiến Chu Dần Khôn bật cười, anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lại đây."

Chu Hạ Hạ sao dám đến gần anh như vậy, nhưng người dưới đất vừa mở miệng nói trước đã bị cắt lưỡi, bây giờ anh bảo cô qua đấy, nếu cô không qua, liệu cô có bị như họ không?

Đầu lưỡi không hiểu sao tự nhiên đau nhức, Hạ Hạ ngoan ngoãn đứng dậy.

Cô vừa ngồi xuống, Chu Dần Khôn liền ngửi thấy một mùi hương trái cây nhàn nhạt. Anh liếc nhìn đĩa trai cây trống trơn trên bàn, cô đã ăn hết cả đĩa trái cây, chẳng trách lại có mùi trái cây.

Chu Hạ Hạ chỉ ngồi trên một phần nhỏ trên ghế sofa, nhưng cô vẫn ngồi rất ngay ngắn, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, có lẽ vì căng thẳng nên hơi siết chặt nắm tay.

"Cháu nói muốn đưa bọn họ đến đồn cảnh sát? Phó Cục trưởng của đồn cảnh sát đang ngồi đây. Hay là cháu hỏi anh ta tiếp theo nên làm gì đi?"

Chu Dần Khôn nhìn bộ dáng run rẩy của cô, tùy tiện sờ sờ đầu cô, nhân tiện còn xoay đầu cô lại.

Chu Hạ Hạ cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.

Cách đây rất lâu, cô đã nhìn thấy người này từ xa trong một buổi tọa đàm ở trường. Cô không nhớ lúc đó ông ấy có phải là phó Cục trưởng hay không, nhưng cô còn nhớ chủ đề của bài giảng là phổ biến luật pháp của Thái Lan và hệ thống làm việc của cảnh sát, khi đó Tụng Ân thậm chí còn nói với vẻ ngưỡng mộ rằng cậu cũng sẽ trở thành một sĩ quan cảnh sát trong tương lai.

Không biết thì không sao, nhưng bây giờ biết rồi, cô còn biết Cục trưởng của đồn cảnh sát đang nói chuyện buôn bán ma túy với Chu Dần Khôn.

Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt khó tin đến choáng váng của cô thì cảm thấy rất thú vị.

Anh cũng liếc nhìn Ngô Bang Kỳ hỏi: "Anh Ngô nghĩ nên làm thế nào đây?"

Đối với Ngô Bang Kỳ, thân phận cảnh sát hay công việc kinh doanh tương lai của anh ta cái nào quan trọng hơn? Không cần nghĩ cũng biết.

"A Khôn, chuyện nhỏ như vậy cần gì phải hỏi."

Ý là địa bàn của ai thì người đó có quyền.

Chu Hạ Hạ không thể tin được đây mà là lời nói của một cảnh sát, thậm chí còn là phó Cục trưởng. Còn có những cảnh sát mà cô từng nhìn thấy ngoài đời và trên TV kia, chẳng lẽ hình tượng huy hoàng và uy nghiêm chỉ là vẻ bề ngoài, mà bên trong thực chất lại là như thế này?

Sao có thể...

Cô không khỏi sợ hãi, nếu như hôm nay cô may mắn trốn thoát nhưng lại gặp được cảnh sát thay vì chú út của mình, liệu họ có giúp cô không? Nếu như ông chủ của Bất Dạ Thành đưa cho họ một chút lợi ích, cảnh sát có khi còn đem chuyện này áp xuống?

Tất cả những gì cô phải chịu đựng, kết cục khốn khổ của cô thế mà trở thành thứ mà người ta gọi là "chuyện nhỏ"?

Thế giới đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ.

Trước đó, điều khiến cô bất ngờ chính là việc cô bị đứa trẻ mà cô đã giúp đỡ lừa gạt. Cô đã nghĩ đây là điều tồi tệ nhất trên đời rồi, và có lẽ cũng chỉ có một mình cô phải trải qua những điều ấy.

Nhưng khi nhìn thấy những cô gái bị bắt và nhốt trong lồng kính như cô, cô mới biết cô thật may mắn, cô đã gặp được Chu Dần Khôn, cô đã gặp người có thể giúp đỡ cô.

Chu Dần Khôn... rõ ràng là kẻ xấu.

Nghĩ như vậy, Chu Hạ Hạ vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ánh sáng trong phòng mờ mịt, bóng dáng của anh càng khó lường hơn, từ cằm đến cổ, từ lồng ngực đến cánh tay, khắp nơi đều là vẻ quý phái bất cần, còn có một cỗ hơi thở lưu manh nhàn nhạt đáng sợ. 

Anh dường như không quan tâm đến việc chính mình đang mặc gì, nhưng dù chỉ ăn mặc tuỳ tiện như thế này cũng đã làm lu mờ những diễn viên ăn mặc chỉnh chu trong bộ vest cao quý và thắt cà vạt trên TV.

Chu Dần Khôn cao hơn những nam minh tinh đó, đường nét trên khuôn mặt cũng sắc sảo hơn họ rất nhiều, nên cô chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra anh sau một thời gian dài không gặp.

Tuy tính tình anh không tốt mà làm việc cũng rất quá đáng, từ lâu đã để lại ấn tượng trong lòng Hạ Hạ là "kẻ xấu", nhưng cô phải thừa nhận rằng kẻ xấu này rất đẹp trai.

Khuôn mặt này che đậy hoàn toàn cho tính cách cực kỳ xấu của anh.

Ví dụ như lúc này, sau khi nghe Ngô Bang Kỳ nói, kẻ xấu quay đầu lại, nhìn thấy Chu Hạ Hạ ngơ ngác nhìn mình, anh véo mặt cô nhẹ nhàng nói: "Vậy thì xử lý hết đi."

"Đoàng!" 

Giây tiếp theo Chu Hạ Hạ bị một tiếng súng rung chuyển làm giật mình, cô lập tức nhìn sang, người đàn ông bị cắt lưỡi đã bất động nằm trên mặt đất.

Một phát đạn liền phán án tử cho một người, đầu đạn xuyên qua đầu, một dòng máu lớn phun ra từ lỗ dưới lông mày của anh ta, căn phòng vốn toàn mùi trái cây ngay tức khắc tràn ngập mùi máu khó chịu.

Bên ngoài phòng cách âm là tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng mọi người đang cổ vũ cho trận đấu trên võ đài, hò hét phấn khích khi nhà vô địch quyền anh đánh đối thủ đến mức đối phương không thể chống trả, nhưng không một ai biết chuyện gì đang xảy ra trong này, cứ thế một mạng sống bị tước đi một cách dễ dàng.

Chu Hạ Hạ lần đầu tiên nhìn thấy người chết, người này vừa rồi còn sống ở trước mặt cô, còn có thể nói, còn xin tha, hiện tại lại nằm bất động trên mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi khiến cái phòng đóng kín càng thêm cảm giác ngột ngạt không thể chịu nổi, bụng cô quặn lên không ngừng, cô nhìn bàn tay nằm trên mặt đất còn chưa kịp mở ra, cô lập tức dùng hai tay bịt miệng lại để không nôn ra ngoài, hai mắt mở to đầy sợ hãi nhìn súng của A Diệu chuyển mục tiêu vào cậu bé.

Cậu bé đã tè ra quần, nước tiểu và máu trên đất trộn lẫn với nhau, nó thành khẩn chắp tay lại, run rẩy cầu xin bằng tiếng Thái, rồi hướng ánh mắt về phía Chu Hạ Hạ.

Nó không ngốc, trong ba người có mặt ở đây, nó biết chỉ có Chu Hạ Hạ là người tốt bụng nhất, cô mới là người có tấm lòng thiện lương. Và rõ ràng cô còn có mối quan hệ đặc biệt với người đàn ông bên cạnh, chỉ cần cô mở miệng là nó sẽ có cơ hội sống.

Đối mặt với đôi mắt đáng thương và sự cầu xin đó, Chu Hạ Hạ cảm thấy lạnh cả người.

Cô đã bị một đôi mắt như vậy lừa gạt, cô dại dột đuổi theo, dùng tiền của mình giúp cậu ta nhưng cậu ta lại cố tình dụ cô vào bẫy vì một túi bột trắng. Nếu không gặp được Chu Dần Khôn, có lẽ bây giờ cô ấy đã bị lột sạch đem ra bán công khai, không biết sẽ phải chịu đựng kiểu tra tấn vô nhân đạo nào.

Nếu như cậu ta nhìn thấy điều này, liệu cậu ta có giúp cô không?

Chắc chắn không.

Chu Hạ Hạ có lẽ đã biết gói bột trắng đó là gì, ma túy làm mất nhân tính con người, nó có thể điều khiển con người ra tay ác độc với những người giúp đỡ mình, những người như vậy không đáng được cảm thông.

Nhưng... lời nói của chị người Thái lúc trước lại liên tục vang lên bên tai cô. Chị ấy cho rằng những đứa trẻ lang thang như thế này phần lớn đều là con của gái mại dâm sinh ra, có thể khi sinh ra đã mắc bệnh AIDS, vậy... chẳng lẽ sinh ra đã nghiện ma túy và bị ma túy kiểm soát?

Vốn dĩ thế giới của cô chỉ có hai loại là người tốt và người xấu, trong lòng đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Cô rời mắt khỏi ánh mắt của cậu ta, siết bàn tay nắm chặt lấy mép váy, cúi đầu nhắm mắt lại, không biết phải làm sao. Cô suýt chút nữa đã trở thành nạn nhân, bây giờ thiếu niên kia lại chật vật như vậy, xem ra thật sự đã biết mình làm sai, nhưng trong lòng Chu Hạ Hạ lại không muốn tha thứ cho cậu ta.

Nhất thời có một mâu thuẫn lớn giữa việc làm theo trái tim mình hay là bao dung cho họ như cách mà cô đã được học ở trường.

Đúng lúc này, một bàn tay to nâng cằm cô lên.

"Nhắm mắt lại làm gì, mở ra mới có thể thấy rõ."