Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 30




Cục trưởng đương nhiệm Ngõa Tố sẽ nghỉ hưu vào ngày 30 tháng 9 năm nay. Với tư cách là người bạn thân thiết nhất của ông ta, Ngô Bang Kỳ có nhiều hy vọng sẽ trở thành Cục trưởng nhiệm kỳ kế tiếp. 

Tuy nhiên, hắn lại lựa chọn nộp đơn từ chức trước khi Ngõa Tố nghỉ hưu, nhường lại vị trí phó Cục trưởng cho người khác.

Hoặc là Ngô Bang Kỳ thật sự không có ý định làm nữa, hoặc là hắn không thể đảm nhận được vị trí đó.

Ngược lại, vế sau có nhiều khả năng xảy ra hơn. Việc hắn ta trực tiếp từ bỏ chức vụ rời khỏi Châu Á, chắc là bị đối phương biết được bí mật gì đó. Nhưng cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì.

Hoặc là người này sau lưng có thần nhãn, hoặc là một nhân vật nhỏ nào đấy bị đẩy lên làm bù nhìn, kiếm mãi không ra, nhưng chỉ cần biết là ai, nhất định sẽ tìm ra manh mối.

Cảnh sát Thái Lan là lực lượng quan trọng mà Chu Diệu Huy không thể lôi kéo được, cho nên chỉ cần có cuộc giao dịch ở Thái Lan, anh ta sẽ cẩn thận hết sức, nếu vậy thì tiếp theo...

Việc Chu Diệu Huy không làm được không có nghĩa là Chu Dần Khôn cũng không làm được.

Đều là người thông minh, Ngô Bang Kỳ đương nhiên hiểu được ý của Chu Dần Khôn. Nhưng cái tên này không phải là thứ có thể tùy tiện nói ra. Ngô Bang Kỳ nhìn qua Chu Dần Khôn rồi lại nhìn xuống cô gái đang cầm đĩa trái cây chuẩn bị ăn.

"Anh Chu muốn cái tên gì tôi đều có thể nói cho anh biết, nhưng tôi cũng muốn biết anh làm thế nào để thuyết phục Tái Bồng giao việc kinh doanh cho anh. Nếu ông cụ vẫn tuân theo quy tắc cũ, hoặc là để Chu Diệu Huy xử lý, vậy thì anh Chu dự định tiếp theo nên làm thế nào?"

Nghe thấy tên ba, Chu Hạ Hạ đang ngồi trong góc lại lặng lẽ nhìn về phía này. Đánh giá những gì họ nói, Chu Dần Khôn hình như đang cạnh tranh việc làm ăn với ba cô.

Nhưng họ là anh em thì sao phải cạnh tranh? Cô nhanh chóng nhớ ra lần trước Chu Dần Khôn đã dùng cô làm điều kiện để đòi ba cô rất nhiều hàng hóa.

Có nghĩa là ông nội giao việc kinh doanh cho ba, nhưng Chu Dần Khôn cũng muốn.

Vừa nghĩ tới đây liền nghe thấy Chu Dần Khôn cười nói: "Anh Ngô muốn biết nhiều quá rồi đấy."

Anh thản nhiên nghiền nát tàn thuốc trên bàn: "Tối nay tôi không nhìn thấy tên, ngày mai sẽ có thư khiếu nại gửi đến. Bản thân anh Ngô cũng thừa nhận rằng mình đã biển thủ công quỹ*. Là một công dân tốt của Thái Lan, tôi không thể giúp đỡ người xấu làm việc ác được."

*Biển thủ công quỹ: việc chiếm đoạt tài sản của Nhà nước, của đơn vị, tổ chức mà người đó có nhiệm vụ quản lý hoặc được giao quản lý.

Ngô Bang Kỳ đột nhiên thay đổi sắc mặt.

"Ý anh là sao?"

Chu Dần Khôn nhún vai: "Lương tâm của tôi đột nhiên trỗi dậy."

"Chu Dần Khôn, đây không phải là chuyện đùa đâu."

Giao dịch đều đã thỏa thuận, cả hai bên cũng đã đặt cọc tiền, mặc dù tiền đặt cọc lô hàng đầu tiên còn chưa được chuyển vào tài khoản, nhưng tổng cộng có 100 triệu đô la Mỹ, cho dù bản thân Tái Bồng có ở đây cũng không thể không động tâm.

*100 triệu: 2.460.500.000.000

Nhưng mà cuộc trò chuyện đang diễn ra suôn sẻ thì Chu Dần Khôn lại đột nhiên trở mặt.

Sau vài giây tức giận, Ngô Bang Kỳ nhanh chóng bình tĩnh lại. Chính vì hắn hỏi quá nhiều nên khiến Chu Dần Khôn khó chịu.

Nghe nói người thanh niên này nổi tiếng ngang ngược, hắn yêu cầu giao hàng trong vòng ba tháng, còn muốn người bán phải tự mình đứng ra vận chuyển, dùng càng nhiều người thì rủi ro càng lớn. 

Đổi lại, Chu Dần Khôn muốn biết trước ứng cử viên cho vị trí Cục trưởng tiếp theo để mở đường cho việc kinh doanh sau này.

Về phần Ngô Bang Kỳ, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, đưa ra thêm điều kiện. Hiện tại giao dịch vẫn chưa hoàn thành, nhưng với khả năng của Chu Dần Khôn, việc triệt để điều tra ngọn nguồn vốn cũng không khó. Mắt thấy sắp "hạ cánh an toàn" khỏi vị trí phó Cục trưởng, Ngô Bang Kỳ chắc chắn sẽ không tự bê đá đập chân mình.    

Vì vậy, hắn mỉm cười, cầm ly rượu lên đánh trống lảng, thậm chí còn đổi cách xưng hô thành "A Khôn" nghe cho thân thiện hơn.

"A Khôn, chỉ là lời nói đùa thôi mà, mấy câu nói trên bàn rượu mà anh cũng cho là thật à?"

Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng. Bàn tay cầm ly rượu của Ngô Bang Kỳ cứng đờ.    

Đúng lúc này, trong phòng bao vang lên tiếng chuông. Đa phần các phòng bao đều cực kỳ riêng tư, Chu Hạ Hạ nhét trái cây lấp đầy bụng, sợ hãi ngồi trong phòng, sau đó thì cuộn tròn trong góc ghế sô pha mơ màng sắp ngủ.    

Chuông cửa vang lên làm cô giật mình, vô thức nhìn sang bên kia, quả nhiên Chu Dần Khôn đang lạnh lùng nhìn cô.

Không biết giữa các thành viên Chu gia có mối liên kết nào không, nhưng Hạ Hạ cảm thấy mình hiểu được ánh mắt đó. 

Cô vội vàng nhìn quanh, phát hiện điều khiển từ xa bị đĩa trái cây chặn lại một chút, cô cầm lấy, nhìn người đàn ông lần nữa rồi ấn nút mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra đã có hai người bị đẩy vào. Hai người một lớn một nhỏ bị ném mạnh xuống đất, theo sau là A Diệu và ông chủ của Bất Dạ Thành A Khẳng.

"Anh Khôn." A Khẳng túm vài sợi tóc sau gáy của người đàn ông, buộc hắn ta phải ngước mặt lên: "Là trên bãi biển gần quảng trường, cậu ta không có mắt nên đụng vào cô Chu."

Người đàn ông quỳ trên mặt đất bị đánh cho mặt mũi sưng húp, miệng và mũi chảy đầy máu, nhưng Chu Hạ Hạ chỉ nhìn qua đã nhận ra hắn—người đàn ông đã kéo cô vào lều, dùng khăn tay làm cho cô choáng váng.

Nhìn thấy hình xăm khắp đầu và mặt hắn ta, cảnh tượng bị kéo lê choáng váng đột nhiên vọt về trước mắt, hô hấp trở nên gấp gáp, thân hình mảnh khảnh không khỏi run lên.

Chu Dần Khôn liếc nhìn người đàn ông này một cái liền biết hắn ta không phải là người tốt. Chu Hạ Hạ trông hèn nhát kia đáng lẽ gặp phải loại người này nên đi đường vòng mới phải, sao cô có thể để người này đánh chủ ý vào mình rồi bắt cóc cô trên bãi biển?

Ánh mắt của người đàn ông rơi vào thân hình nhỏ bé hơn nhiều bên cạnh hắn, một cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi.

Lúc này không cần Chu Dần Khôn lên tiếng, A Diệu đã đi tới phía sau cậu thiếu niên, trực tiếp ép đầu ngẩng lên, tách mở miệng.

Lưỡi bị tụt lại nghiêm trọng, một vài chiếc răng bị rụng, nguyên nhân có lẽ là do từ khi còn nhỏ đã hút quá nhiều methamphetamine*.

*methamphetamine: ma túy đá

Chu Dần Khôn nhướng mày, thú vị.

Tại sao Chu Hạ Hạ lại dính líu tới loại côn trùng nhỏ có độc này? Chu Diệu Huy là kẻ buôn thuốc phiện, nhưng lại nuôi ra một cô con gái đối với thứ này một chút cũng không hiểu, loại này bề ngoài giống như trẻ con, nhưng bên trong sớm đã không phải là một đứa trẻ nữa.

"Nói xem, chuyện gì đã xảy ra?"

Chu Dần Khôn lười để ý đến Ngô Bang Kỳ, phớt lờ cái một, tuy nhiên, ngược lại rất có hứng thú với quá trình bắt cóc Chu Hạ Hạ. 

Ở độ tuổi của cô, cho dù chưa học qua đại học nhưng ít ra thì cô vẫn là học sinh cấp hai, đã đọc qua một ít sách, sao có thể ngu ngốc như vậy?

Chu Hạ Hạ lúc này hoàn toàn không có tâm tình kể chuyện, Chu Dần Khôn hỏi nhưng cô cũng không dám không trả lời.