*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc trực thăng do A Bộ điều khiển bay ngang qua bầu trời phía trên thành phố bang Sonora, chuẩn bị chuyển sang chế độ hạ cánh.
Hạ Hạ thắt dây an toàn, đeo tai nghe liên lạc, ngồi bên cửa sổ nhìn xuống. Sau một thời gian dài chỉ nhìn sa mạc ở thị trấn nhỏ Penis, giờ nhìn thấy một thành phố tràn ngập ánh đèn neon và xe cộ tấp nập thì cô thì cảm thấy có chút không quen.
Trực thăng bay qua thành phố hướng về phía vùng biển tĩnh lặng, tối tăm.
Dưới màn đêm, mặt biển gợn sóng nhẹ nhàng, lấp lánh dưới ánh trăng. Sau đó cánh quạt quay với tốc độ cao lập tức khuấy động ra sóng gió, cho thấy nơi bị bỏ quên bấy lâu nay cuối cùng cũng được chào đón chủ nhân của nó.
Máy bay trực thăng từ từ hạ cánh xuống đảo, người đàn ông xuống máy bay, quay lại đưa tay về phía cô.
Hạ Hạ muốn tự mình đi xuống nhưng cuối cùng thì bị anh không kiên nhẫn một tay ôm xuống.
Trước mặt cô là một căn biệt thự sang trọng không kém gì khách sạn nghỉ dưỡng, Hạ Hạ có chút sửng sốt. Đương nhiên, đây không phải là một khách sạn thực sự, nó không có nhiều phòng như vậy, tầng ba được thiết kế không gian mở, toàn bộ biệt thự được làm bằng vật liệu xây dựng trong suốt, lúc này được ánh đèn chiếu sáng cả bên trong lẫn bên ngoài làm cho đường nét tòa nhà trở nên sạch sẽ đơn giản, nhìn thoáng qua, trông giống như một lâu đài được xây dựng trên biển.
"Đây là..." Cô không nhịn được hỏi.
Phía sau anh, chiếc trực thăng không ở lại mà bay đi. Chu Dần Khôn vòng tay qua eo cô gái, nói: "Đảo Cerralvo, hòn đảo của chúng ta."
*Đảo Cerralvo (Mexico): Một trong những hòn đào tư nhân đắt giá nhất thế giới. Trị giá: 35 triệu USD (884.887.500.000 – 885 tỷ VNĐ) Tổng diện tích 35.000 mẫu Anh (14.000 ha), Cerralvo là một trong những hòn đảo lớn nhất thuộc vùng biển Cortez, phía bắc miền duyên hải Baja.
Gió biển từ phía sau thổi qua, Hạ Hạ quay người lại, nhìn thấy biển cả vô tận.
Hòn đảo nằm ở eo biển Cerralvo, diện tích sáu mươi dặm vuông*, cách đất liền ít nhất ba mươi dặm, hoàn toàn là một thế giới riêng rộng rãi sang trọng, tránh xa sự hối hả náo nhiệt.
*Dặm vuông (mi²): 2 mi²= 2.5899881 km²
"Đừng nhìn nữa, máy bay đã đi rồi." Chu Dần Khôn vui vẻ nắm lấy cổ tay Hạ Hạ: "Vào trong làm bánh đi."
Hạ Hạ nghe thấy từ "bánh" liền quay người lại, cô bị dẫn vào không gian rộng lớn của biệt thự gần như trong suốt, mọi ngóc ngách của biệt thự rộng lớn đều sạch sẽ không tì vết.
Phòng bếp đang mở, Chu Dần Khôn dẫn người tới bàn nấu ăn: "Cứ làm giống lần trước đi."
"..." Cô gái hỏi: "Lần nào vậy?"
"Lần trước, cái không quá ngọt ấy."
1
Hạ Hạ mím môi, im lặng đứng trước bàn nấu ăn, cô thật sự không biết anh đang nói cái gì. Chu Dần Khôn rất không hài lòng với phản ứng này, nhưng đợi chưa đầy hai giây liền nói: "Cháu muốn làm gì thì làm."
You"ll also like
[BHTT] [EDITED] [HOÀN] Điên cuồng lún sâu...
166K11.9K
Tác phẩm: Điên cuồng lún sâu - 疯狂深陷 Tên khác: Phong cuồng thâm hãm Ra mắt: Năm 2024 Tác giả: Vô Tâm Đàm Tiếu - 无心谈笑 ___________________ Tích phân: 448,642,112. Tình trạn...
[FULL] Quá Đỗi Dịu Dàng
380K19.1K
Minh Nhật là một đứa kiêu ngạo, nhưng vì quá thích cô ấy. Cậu đã... Tìm mọi cách bắt chuyện. Giả làm Grab đón đưa. Hướng dẫn cô ấy học Toán. Trộm nhìn cô ấy rồi dùng 7...
KHÓC ĐI, CẦU XIN CÀNG TỐT - CRY, OR BETTER Y...
102K1.1K
‼️ Truyện được dịch trực tiếp từ bản Hàn, không phải bản Tiếng Anh bị chế sai rất nhiều tràn lan trên nhiều trang ❗ Tên gốc: 울어봐, 빌어도 좋고 Tên Tiếng Anh: Cry, Or Better Y...
[HOÀN/ĐM] Tôi thực sự không có quyến rũ cậu...
24.9K1.4K
Tên Hán Việt: Ngã chân một hữu dẫn dụ tha Tác giả: Mao Cầu Cầu Nguồn raw: DuFengDu Độ dài: 65 chương + PN Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủn...
Yêu Hận Tình Thù [ LingOrm ]
16.3K1.3K
Vì lợi ích kinh doanh ba của nàng đã nhẫn tâm tàn ác cướp mất đi cuộc sống hạnh phúc của một đứa trẻ mới lên 7 tuổi. Để rồi con gái ông ấy là nàng phải là người nhận lấy...
[Comic Translated] HOMICIPHER
68.1K5.5K
Tình người duyên ma - Tổng hợp truyện tranh sưu tầm được
[ĐM/ABO] Hôn Ước Hữu Hiệu (HOÀN)
36.8K2.2K
🎹 Tên truyện: Hôn ước hữu hiệu 🎹 Tác giả: Thất Tử Hoa 🎹 Editor: Vọng 🎹 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Sinh con, ABO, Cưới trước yêu sau. 🎹 N...
Dù sao, bánh ngọt cũng gần giống nhau.
Hạ Hạ không hiểu tại sao anh lại đột nhiên muốn làm sinh nhật, cô cũng không hiểu tại sao anh phải đến tận đây để làm bánh, nhưng việc này cũng không khó đến thế, cô cũng không muốn hỏi làm lãng phí thời gian.
Cô kêu được, vừa mới chuẩn bị bắt đầu, cô lại nhìn xuống mình. Vừa trở về từ thị trấn nhỏ, người phủ đầy bụi.
"Cháu đi tắm thay quần áo trước rồi làm bánh sau có được không?"
Nhìn cô dưới ánh đèn mặt cô hơi bẩn, Chu Dần Khôn vừa đưa tay lau cho cô, cô gái liền theo phản xạ lùi lại một bước: "Cháu, cháu có thể vào phòng tắm đó rửa được không?"
Hỏi xong không đợi anh trả lời cô đã vội vàng đi về phía phòng gần nhất. Sau khi bước vào, có tiếng khóa cửa rõ ràng.
Người đàn ông nhìn cánh cửa bị khóa, cười khẩy. Nếu anh muốn vào thì cánh cửa rách nát đó cũng chẳng có tác dụng gì. Có điều, bệnh tình Chu Hạ Hạ hiện tại vừa mới cải thiện, anh đương nhiên sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy.
Hòn đảo nhỏ này được bao quanh ba mặt là biển, biệt lập với thế giới bên ngoài, vô cùng riêng tư.
Họ có rất nhiều thời gian.
Trong phòng tắm, dòng nước nóng xối xả xua tan mệt mỏi bao ngày. Hạ Hạ khỏa thân, vén mái tóc ướt ra sau. Nước cuốn trôi hết bọt bong bóng trên tóc và cơ thể cô, bàn tay cô gái lang thang từng tấc da thịt trên cơ thể. Chỗ ngực bị cô dùng dao bấm đâm ở rìa vách đá đã lành hẳn, đến mức không còn dấu vết.
Cô cúi đầu vuốt đến bụng dưới và dưới eo, cho đến khi chạm vào vết sẹo ở lưng dưới thì dừng lại, lúc này mới nhớ ra khu vực đó đã bị rạch ra, có thứ gì đó được lấy ra.
Chu Dần Khôn nói đó là con chip bí mật mà ba cô đã giấu trong cơ thể cô, nhưng cô không nhớ nó được đưa vào khi nào.
Đầu ngón tay vô thức cẩn thận xoa xoa vết sẹo, trang nhất của tờ báo cô nhìn thấy ở phòng khám của bác sĩ Brown lúc ban ngày hiện lên trước mắt... Không hiểu sao, một ý tưởng táo bạo kinh ngạc nhiên chợt nảy ra trong đầu.
*
Khi Hạ Hạ sấy tóc xong đi ra ngoài, Chu Dần Khôn đang buồn chán lật xem sách hướng dẫn tráng miệng.
Cánh cửa vừa mở ra, ánh mắt của người đàn ông lập tức nhìn qua. Cô để lại áo choàng tắm và váy ngủ, nhưng lại không biết lôi từ đâu ra một bộ đồ ngủ mới toanh màu hồng nhạt, dài tay và quần dài, che kín hết cả người.
Mái tóc đen dài mềm mại xõa nhẹ trước ngực, cô gái để mặt mộc, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, như thể cô đã quay trở lại thời còn sống trong một biệt thự ở Thái Lan.
Nó khiến lòng người rung động.
Hạ Hạ cảm thấy vô cùng khó chịu trước ánh mắt nhìn chằm chằm đó, cô cúi đầu xuống, thấy đây chính là bộ đồ phù hợp nhất mà cô có thể tìm được. Cô không biết Chu Dần Khôn đang nhìn chằm chằm cái gì, nhưng ánh mắt đó của anh nóng bỏng, đến mức cô chần chừ không dám bước về phía trước.
"Chu Hạ Hạ."
Giữa hai người, anh là người lên tiếng trước: "Còn định đứng đó bao lâu nữa, chờ cháu xong thì tôi chết đói mất."
Anh đặt cuốn sách lên bàn bếp: "Cái này đẹp, làm cái này đi."
Chủ đề quay lại bánh ngọt, Hạ Hạ đi tới, cau mày nhìn tờ quảng cáo.
Chiếc bánh mà người đàn ông đang nói đến có sáu lớp, mỗi lớp có hương vị và cách trang trí khác nhau, ngoài ra còn có một lâu đài nhỏ được khắc trên mặt bánh. Cô nhìn còn không hiểu chứ đừng nói đến việc làm.
"Cháu không biết làm cái này." Cô thành thật nói.
Nói xong, cô đưa tay lật xem cuốn sách, càng về phía sau, cô càng cảm thấy khó khăn. Hạ Hạ không còn cách nào khác đành lật quay về phía trước một lần nữa.
Tay của Chu Dần Khôn đặt trên bàn nấu ăn, cạnh cuốn sách nhỏ. Mỗi lần cô gái lật trang sách, bàn tay của hai người lại rất gần nhau, gần đến mức một cử động nhẹ cũng có thể chạm vào nhau.
Mỗi khi lật qua một trang, trên cơ thể và trên tóc cô lại tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, khiến phần thân dưới của người đàn ông rục rịch. Anh chịu đựng không chạm vào cô. Cho đến khi cô lật đến trang đầu tiên thì quay đầu lại nói: "Cháu chỉ biết làm cái này thôi."
Cái cơ bản nhất trong toàn bộ tập sách, còn đơn giản hơn cái cô đã làm trước đó. Người đàn ông đồng ý: "Cái này cũng được."
Hạ Hạ buộc tóc, rửa tay rồi bắt đầu chuẩn bị.
Cô vốn tưởng rằng sau khi Chu Dần Khôn ra lệnh, anh sẽ đi sang một bên uống rượu, hút thuốc, xem trận đấu quyền anh đợi bánh được bưng ra. Không ngờ đợi cô tìm ra được trứng, sữa, bột mì, một ít gluten* và các nguyên liệu khác, quay lại thì phát hiện anh vẫn chưa đi.
*Gluten: là loại protein chính có trong lúa mì và nhiều loại ngũ cốc khác nhau để làm cho thực phẩm tăng độ đàn hồi
Anh thậm chí còn ung dung nghiêng người sang một bên, như đang kiên nhẫn nhìn cô làm bánh.
Thấy Hạ Hạ nhìn sang, Chu Dần Khôn nhướng mày: "Sao thế, cần giúp đỡ?"
Tuy anh nói như vậy nhưng lại không hề có ý định giúp đỡ. Hạ Hạ cũng không cần người khác giúp đỡ, cô chỉ cảm thấy không thoải mái khi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm.
Anh không có ý định đi nên Hạ Hạ đành phải tập trung vào bản thân nhiều hơn. Cô nhanh tay trộn bột bánh, đổ vào khuôn rồi cho vào lò nướng.
Sẽ mất một lúc để nướng thành đế bánh. Bước tiếp theo là đánh bông kem và trang trí bánh. Cô mở hộp kem tươi ra, qua khóe mắt có thể nhìn thấy người bên cạnh.
Anh không nói gì, cũng không chịu đi, như thể anh thực sự chỉ muốn xem cách làm bánh. Nhưng, có gì hay mà xem?
Nhưng mà Chu Dần Khôn lại cảm thấy rất thú vị.
Chú thỏ nhỏ này dường như có thể làm rất tốt mọi việc, từ xây nhà cho đến làm bánh, mọi công đoạn đều được thực hiện một cách bình tĩnh gọn gàng. Quan trọng hơn là chiếc bánh này được làm cho anh.
Còn có, làm nó chỉ vì anh.
Hạ Hạ cảm giác như mình đang bị người ta nhìn chằm chằm. Cô đành phải đặt hộp xuống, nghiêng người: "Bánh phải nướng mất một lúc, chú có muốn... đi làm việc khác không."
Cô chủ động nói chuyện, Chu Dần Khôn rất có hứng thú: "Ví dụ như?"
Hạ Hạ không ngờ anh lại hỏi cô, vô thức nói: "Chú có thể xem TV, đọc tạp chí, hoặc tập thể dục, tắm rửa nghỉ ngơi gì đó."
Tắm rửa. Người đàn ông nhướng mày: "Được."
Anh vui vẻ đồng ý. Hạ Hạ nhìn theo bóng lưng anh đi lên tầng hai, cuối cùng cô cũng cảm thấy toàn bộ tầng một rộng rãi thoải mái.
Cô định đổ kem tươi vào máy trộn đánh bông lên, nhưng đột nhiên cô dừng lại, nhìn lên ghế sofa.
Trên ghế sofa có một chiếc điện thoại vệ tinh mà người đàn ông thản nhiên ném ở đó. Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai. Anh chắc là...đi tắm rồi.
Cô nhìn quanh, thấy trong biệt thự không có thiết bị liên lạc nào khác.
Hạ Hạ đi tới, lại nhìn tầng hai, anh vẫn chưa ra ngoài. Cô cúi xuống nhấc điện thoại lên nhập một dãy số, là số mà bác sĩ Brown đã viết cho khi cô ở phòng khám vào ngày hôm đó.
Sau khi gõ xong, cô đặt ngón tay lên nút gọi đi, có chút do dự.
Do dự vài giây, Hạ Hạ nhanh chóng xóa số vừa nhập, đặt điện thoại trở lại chỗ cũ.
Chu Dần Khôn tắm xong, tùy ý dùng khăn lau tóc, cởi trần đi xuống lầu. Hạ Hạ vừa mới cắt bánh nướng thành từng miếng, để nguội rồi bắt đầu phết kem tươi lên.
Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ ngực trần của người đàn ông, cô sửng sốt giây lát rồi nhanh chóng cúi đầu xuống như chưa nhìn thấy gì.
Chuyển động nhỏ đó rõ ràng đã bị Chu Dần Khôn bắt được, anh cũng không vạch trần, ngồi xuống ghế sofa: "Còn bao lâu nữa?"
"Mười phút nữa là xong." Từ phòng bếp truyền ra một câu đáp lại nho nhỏ.
Thực tế thì, Hạ Hạ phải mất đến hai mươi phút mới xong. Chuyện hiếm có là người ngồi trên sofa không hề thúc ép cô, cho đến khi hai tay cô cầm bánh đi tới, đặt lên bàn trà, anh mới lười biếng nói: "Sao lại không có nến?"
Hạ Hạ nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi: Còn muốn thổi nến nữa?
"Làm sao." Anh không biết xấu hổ hỏi: "Không phải sinh nhật ai cũng có nến à?"
Lời nói nhẹ nhàng lại đem đến thêm cho cô một việc khác nữa. dạn nói: "Không phải ai cũng thổi nến vào ngày sinh nhật sao?"
Hạ Hạ không tìm thấy cây nến trong phòng khách nên quay lại phòng bếp, cuối cùng cũng tìm được nó trong ngăn kéo.
Cô mang ra cùng với chiếc bật lửa.
Ngọn nến mỏng manh được thắp lên, cuối cùng cũng trông giống như một chiếc bánh sinh nhật. Hạ Hạ hoàn thành nhiệm vụ, đang định lặng lẽ bước sang một bên thì người đàn ông nắm lấy tay cô nói: "Đi đâu vậy?"
Chu Dần Khôn kéo người đến bên cạnh, nói: "Ước đi."
Hạ Hạ kinh ngạc: "Cháu?"
"Bánh cho tôi, cơ hội ước cho cháu. Tôi không có gì để ước cả." Anh tựa người vào ghế sofa: "Tôi có tất cả rồi."
2
Hạ Hạ nhìn ngọn nến không nói gì. Cô cũng không có gì để mong ước, cô không có gì, cũng không muốn gì cả.
"Không nghĩ ra được cái gì à?" Người đàn ông thấy cô trầm mặc hồi lâu, liền đưa ra ví dụ: "Đảo này thì sao, cháu muốn mấy cái?"
Hạ Hạ không muốn thứ anh cho, nhưng là nếu phải nói một điều thì... Cô nói: "Ngày mai cháu muốn quay lại, cháu phải để mắt đến thị trấn nhỏ."
Lúc nghe đến từ "thị trấn nhỏ" Chu Dần Khôn liền đặc biệt khó chịu.
"Chu Hạ Hạ, cháu đến đây để nghỉ mát hay đi công tác? Một tháng thi công là đủ rồi, tháng sau đừng đi nữa, cứ ở lại trên đảo đi."
Hạ Hạ sửng sốt, cái này không được. Cô vẫn còn việc phải làm.