Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 26




Chỉ trong vòng hai ba phút đã có hai cô gái khỏa thân bị mua đi.

Cổ tay Hạ Hạ bầm tím chảy máu, nhưng cô dường như lại không cảm nhận được, cô co ro trong góc, chiếc kệ đang tựa vào đã rỉ sét, cô cố gắng luồn dây trói qua cái khung, sau đó dùng sức giãy giụa, máu từ cổ tay chảy xuống khuỷu tay, nhưng mượn sức của thanh sắt rỉ sét, thế mà lại có tác dụng, nó tạo ra một khe hở nhỏ trên sợi dây với cánh tay vốn đã bị buộc chặt.

Cổ tay cô vốn đã thon thả, cô kéo tay mình co lại nhất có thể rồi rút ra từng chút một như nới lỏng chiếc đinh vít. Sợi dây dần dần trượt tới cổ tay, Hạ Hạ toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong lòng lại dâng trào hy vọng. Mồ hôi ướt đẫm mái tóc trên thái dương chảy xuống cổ, thấm vào quần áo.

Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, cô biết lại có thêm một cô gái khác đã bị bắt đi.

Không thể lo lắng, không thể lo lắng, nước mắt dần dần làm mờ đi tầm nhìn của cô.

Cổ tay và cánh tay bắt đầu run rẩy, cô phải vừa siết chặt sợi dây vừa xoay cổ tay để sợi dây tuột ra, cộng với sự lo lắng và sợ hãi tột độ, cô biết mình gần như không còn sức nữa.

Lúc này, người đàn ông gầm lên một tiếng lớn, Hạ Hạ sợ hãi run lên, cô cảm thấy người đàn ông hung hãn kia đang tiến về phía mình, toàn thân cô run rẩy, khó thở.

Lại một tiếng hét vang lên, Hạ Hạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái trẻ bị dùng sức kéo lên, đập mạnh xuống đất.

Không biết sợi dây trên tay làm thế nào mà đã được cởi ra, giây tiếp theo cô ấy bị ném xuống đất, người đàn ông kia dùng sức giẫm lên, một cước này khiến toàn bộ lồng kính rung chuyển, có tiếng xương gãy xương vang lên, tất cả các cô gái đều sợ hãi, tuy nhiên, những người đàn ông bên ngoài chỉ im lặng trong chốc lát rồi lại hét lên phấn khích, liên tục tăng giá.

Cô gái bị giẫm nát bàn tay bây giờ giống như một con búp bê rách, vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn, cô ấy bị xách lên, lột trần và đem trưng bày, khi Hạ Hạ nhìn thấy bàn tay cô ấy biến dạng, cô giống như nhìn thấy chính mình trong đó.

Cô chết lặng tại chỗ. Sợi dây được cởi ra thì sao? Bên ngoài có rất nhiều người, cô không thể chạy thoát được.

Thân hình trần trụi trước mặt, đám đông bên ngoài điên cuồng, tất cả dần trở nên mờ ảo, ánh đèn chói lóa khiến người ta quay cuồng, còn những cô gái thì không ngừng chen sát vào trong góc, khiến Hạ Hạ trong lòng khó chịu, khó thở đến mức gần như ngất đi.

Nếu như chết đi thì ít nhất cũng không phải chịu nhục nhã như vậy phải không?

Nhưng... cô yếu đuối, theo bản năng dùng chân tay chống lại sự siết chặt bên trong, cô không muốn chết, ba mẹ cô vẫn đang đợi cô về, cô còn chưa qua được kỳ thi. Cô chưa gặp lại được Tụng Ân ở trường đại học... Nếu cô nói mình là con gái của Chu Diệu Huy thì sao?

Sẽ không có ai tin.

Niềm hy vọng vừa dấy lên đã nhanh chóng bị dập tắt.

Chưa kể thân phận của ba không tiện nói ra, cho dù ông có là vua Thái Lan đi chăng nữa thì tại sao con gái yêu quý của ông lại không có bất kỳ vệ sĩ nào đi chung bảo vệ?

Cô gái bị giẫm nát tay đã bị mua đi.

Trong lồng đã mất đi hai người. Hạ Hạ tuyệt vọng, rồi sẽ sớm đến lượt cô thôi.

Đúng lúc này, khi cô đang tuyệt vọng nhìn cô gái bị một người đàn ông mập mạp hôn lên, nhiệt tình như lửa vuốt ve—một bóng người hiện ra trong tầm mắt.

Đôi mắt vốn đã vô hồn và tê dại của cô gái bỗng sáng lên.

Chiều cao và ngoại hình cực kỳ bắt mắt của người đàn ông này, ngay cả trong đám đông đen nghịt này cũng vô cùng nổi bật. Bên cạnh anh là một người đàn ông có chiều cao tương đương, cánh tay đầy hình xăm, đầu cạo trọc, ở nơi tục tĩu này nhưng anh ta vẫn vô cảm như trước.

Chu Hạ Hạ không ngờ lại gặp Chu Dần Khôn ở chỗ này.

Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi in hoa như thường lệ, rộng thùng thình, trông rất lười biếng, nhưng bộ trang phục giản dị này lại không thể che đi được vóc dáng khỏe khoắn và thẳng tắp, vai rộng eo thon kia. 

Anh cũng nhìn về phía này, nhưng anh lại không có ý định đi về hướng bên này, vẻ mặt của anh có vẻ khinh thường, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó rác rưởi vô cùng.

"Keng" một tiếng, thanh sắt rỉ sét mà cô dùng để thoát khỏi sợi dây bị gãy do biến dạng, cùng lúc đó tay phải của cô thuận lợi lấy ra khỏi sợi dây đã nới lỏng.

Cách đó không xa, Chu Dần Khôn cùng mấy người bên cạnh đã đi xuống cầu thang, đang đi về hướng ngược lại với lồng kính.

Lúc này, người đàn ông thô bạo và hung dữ lại đẩy cửa kính ra, hắn túm lấy một cô gái Hàn Quốc. Hạ Hạ không biết dũng khí cô lấy từ đâu ra, tự nhủ dù sao cũng nhất định phải thử. Cô không biết mình có thể thành công hay không, cô chỉ biết người đàn ông kia chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.

Nếu không nắm bắt được cơ hội thoáng qua này, cô sẽ bị giẫm đạp, lột trần, làm nhục trước mọi người sau đó lại bị bán đi.

Suy cho cùng, không trốn hoặc là trốn thoát thất bại thì kết cục cũng giống nhau.

Bởi vì thường xuyên ra vào nên cửa lồng kính cũng không đóng kín, Hạ Hạ không biết ngoài cửa có người hay không, cô lại nhìn về phía Chu Dần Khôn.

Chẳng mấy chốc, anh sắp đi xuống hai bậc thang cuối cùng, đó là nơi gần lồng kính nhất.

Cô biết mình không thể chạy xa được, cô âm thầm cầu nguyện và chờ đợi trong lòng, khi người đàn ông trong lồng quay lưng lại để giới thiệu cô gái mới với mọi người bên ngoài, Hạ Hạ dùng hết sức lực đẩy cửa kính ra, cô chen ra khỏi đám đông, chạy về phía cánh cửa không được đóng chặt.

Những người đàn ông bên ngoài tấm kính phấn khích như thể con mồi đã trốn thoát, họ đập mạnh tấm kính để báo cho người đàn ông to lớn bên trong.

Người đàn ông to lớn thả cô gái Hàn Quốc xuống rồi sải bước tới, tiếng gầm giận dữ phía sau khiến hai chân Hạ Hạ run rẩy, lúc đẩy cửa chạy ra ngoài suýt chút nữa cô đã ngã xuống.

Có lẽ do những người đàn ông này cực kỳ tự tin, không cho rằng phụ nữ bị bắt có thể trốn thoát trước mắt bọn họ, hoặc có thể những người phụ nữ bị bắt trước đó chưa từng trốn thoát, ngoài cửa cũng không có những người đàn ông thô bạo như Hạ Hạ tưởng tượng, nhưng người phía sau thì vẫn đang đuổi theo. Hạ Hạ không còn có thể quan tâm tới cái gì khác, một khi bị bắt lại, kết cục của cô sẽ vô cùng thảm.

Một cô gái ngoan ngoãn từ nhỏ đến giờ chưa từng đỏ mặt với ai, thầm lẩm bẩm trong lòng, cô ném thứ đang nắm chặt trong tay về phía người ở phía sau— 

"A!"

Người đàn ông không ngờ trên người cô gái nhỏ nhắn này lại cất giấu thứ gì đó, vật đó đã đập vào mắt trái của người đàn ông, hắn ta đột nhiên tức giận, văng ra những lời tục tĩu nhất bằng tiếng Thái, rồi lao tới không chút do dự.

Người đàn ông bị ống sắt rỉ sét đập vào mắt cho Hạ Hạ có thêm thời gian chạy trốn, tim cô sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cô choáng váng há miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

Nhưng cô đã nhìn thấy Chu Dần Khôn ngay phía trước!

"Chú út!"

Cuối cùng cô cũng gọi được ra tiếng.

Không ai nhìn thấy cô lao tới như thế nào, đó là tốc độ và sức mạnh của bản năng sinh tồn, Hạ Hạ lao tới ôm chặt lấy chân người đàn ông, run rẩy kêu lên: "Chú út, cứu cháu với, làm ơn cứu cháu với!"

Trong nhất thời, hàng ngàn đôi mắt dưới tầng hầm nhìn sang, gã cường tráng bị đánh vào mắt trái cũng đã đuổi tới.

Thấy ông chủ ở đó, hắn ta che mắt xin lỗi, A Khẳng tặc lưỡi, hàm ý trách móc, rồi nhếch mép ra lệnh bắt cô gái bỏ trốn về.

Kẻ vạm vỡ muốn đi lên bắt người.

"Chờ một chút." Chu Dần Khôn đột nhiên lên tiếng khiến A Khẳng khó hiểu nhìn sang, chẳng lẽ hắn lại đột nhiên có hứng thú với kiểu người này sao?

Không ai biết, trên thế giới chỉ có một người có thể gọi anh bằng giọng nói này.

A Khẳng nhìn thấy Chu Dần Khôn hứng thú ngồi xổm xuống, thậm chí còn đưa tay nâng mặt cô gái lên.

"Này, cháu gọi ai là chú út?"

Khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt và mồ hôi của Chu Hạ Hạ bị nâng lên, cô nhìn thấy khuôn mặt không chê vào đâu được của người đàn ông.

Thấy cô sửng sốt, Chu Dần Khôn nhướng mày.

Chu Hạ Hạ chậm rãi cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên mới nhận ra người cô đang ôm không phải Chu Dần Khôn mà là người bên cạnh anh—khuôn mặt ban đầu vô cảm, nhưng bây giờ lại hơi cau mày cúi đầu nhìn cô, có thể hiểu là bây giờ A Diệu đang rất bối rối.