Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 255




Một bát canh nóng hổi đưa tới đặt trước mặt Hạ Hạ, Chu Dần Khôn nhìn cô nói: "Ai chọc cháu?"

2

Hạ Hạ nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, cô đã cố gắng nhẫn nhịn hết sức, rất cố tỏ ra bình tĩnh nhưng anh vẫn bị anh nhận ra manh mối.

Đối mặt với đôi mắt đen láy đó, cô vội nhìn đi chỗ khác, cầm thìa lên như muốn uống canh.

Vừa giơ tay lên, người đàn ông đã cau mày: "Tay sao thế thế kia?"

Dưới cổ tay có hai vết xước đỏ nhỏ.

"Lúc đang đo kích thước bức tường thì vô tình cạ trúng."

Hai vết đỏ làm rách da, lộ ra phần thịt mềm bên trong. Chu Dần Khôn bất mãn nhìn người đối diện.

Trên ngọn núi này khắp nơi đều có nguy hiểm, nhưng không phải là dưới mí mắt anh, Chu Hạ Hạ thế mà vẫn bị thương. Cơ thể vô cùng yếu ớt này có thể chịu được bao nhiêu "vô tình"?

"Ăn xong thu dọn đồ đạc đi tôi đưa cháu về biệt thự Yangon."

Hạ Hạ nghe xong nhấp một ngụm canh, vô thức từ chối: "Cháu không muốn đi."

"Vậy thì theo tôi đến căn cứ vũ trang, khoảng thời gian này tôi phải ở trong đó."

Cô gái vẫn lắc đầu, muốn nói tiếp, nhưng lại nghe được người đàn ông đã quyết định: "Cứ quyết vậy đi, cháu muốn làm gì cháu thích đều được, sẽ không ai quản cháu. Nhưng nhất định phải làm trước mắt tôi."

Giọng điệu vẫn như trước, không cho phép từ chối.

Hạ Hạ cụp mắt xuống, đặt thìa lại vào bát. Cô không có tâm trạng, càng không muốn ở bên cạnh anh.

Im lặng vài giây, cô thấp giọng nói: "Căn cứ vũ trang mà chú nhắc đến toàn là những người cháu không quen biết. Ánh mắt xa lạ đó quét qua cháu cảm thấy rất khó chịu."

Giọng nói nhẹ nhàng như dòng nước trong vắt rửa trôi đi sự buồn tẻ của ngày mưa.

Lời nói của cô ngược lại là một lời cảnh tỉnh. Trong căn cứ vũ trang toàn là đàn ông, đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp người gặp người thích, ngoan ngoãn, tự nhiên sẽ thu hút vô số ánh nhìn.

Có nhiều cặp mắt đến nỗi phải mất ba ngày ba đêm mới có thể đào hết ra được.

Chu Dần Khôn nói: "Vậy thì tốt nhất nên sống trong biệt thự ở Yangon, sạch sẽ, rộng rãi lại an toàn."

"Nhưng chỉ có mình cháu trong biệt thự, cháu không quen ai ở Yangon cả, cháu cũng không có nơi nào để đi. Như vậy cô đơn lắm."

"..."Chu Dần Khôn nhìn cô. Cái gì mà không thoải mái, cái gì mà cô đơn, nói cho cùng cũng chỉ là vì không muốn chuyển đi, muốn ở lại ngôi làng tồi tàn này.

"Không muốn đi cũng không sao." Anh nói: "Tôi sẽ đồng ý với cháu sau khi cháu ăn xong canh."

Hạ Hạ thậm chí còn không thèm dùng thìa, hai tay cầm bát lên uống sạch sẽ. Vừa đặt bát xuống, đối phương liền tuyền đến một câu: "Ăn thêm chút nữa đi."

"Thật sự không thể ăn thêm được nữa."

Chu Dần Khôn không ép cô nữa. Căn phòng rơi vào im lặng, Hạ Hạ do dự hai giây rồi đứng lên: "Cái đó, vậy cháu về phòng trước."

"Cháu đã ngồi đó cả đêm à?"

Hạ Hạ không ngờ anh lại đột nhiên hỏi chuyện này, cô do dự, không dám nói dối, đành thành thật gật đầu. Cô cảm thấy hơi khó chịu. Nếu anh hỏi tại sao cô lại ngồi bên ngoài cả đêm thì cô nên trả lời như thế nào?

Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Dần Khôn đứng dậy đi đến chỗ cô, cảm giác áp bức đến gần khiến Hạ Hạ không khỏi lùi lại một bước.

Người đàn ông một tay nâng mặt cô lên, cẩn thận nhìn cô, chẳng trách mắt cô đỏ ngầu, có thêm cả quầng thâm mắt, là do cả đêm không ngủ.

Anh buông tay ra, nói: "Ở đây ngủ một lát rồi đi."

"Không, không cần–"

Lời còn chưa dứt, Hạ Hạ đã bị anh kéo lên giường. Sau đó người đàn ông cũng nằm xuống, cánh tay rắn chắc vòng qua eo rồi ôm người vào lòng.

Bị hơi thở nóng hầm hập bao trùm, trong lòng dâng lên cực độ chán ghét, Hạ Hạ không khỏi giãy giụa: "Cháu không ngủ được, để cháu về phòng đi."

Sức mạnh của cô cũng chẳng đáng là bao, Chu Dần Khôn nhắm mắt lại nói phía trên đầu cô: "Cả đêm tôi cũng không ngủ, nếu cháu thật sự không ngủ được vậy thì làm một chút chuyện nhé."

Đúng như dự đoán, lời này vừa nói ra người trong lòng lập tức trở nên thành thật.

Chu Dần Khôn cười thầm, thoải mái ôm cô vào lòng rồi đặt bàn tay to lớn của mình lên đầu cô xoa xoa.

"Bà chủ nhỏ nên cư xử như một bà chủ nhỏ, đừng suốt ngày như tấm thảm chùi chân, lúc gặp khó khăn thì nên tìm người hỗ trợ hiểu chưa?"

Hạ Hạ nhắm mắt lại, im lặng.

Có vẻ như chưa hiểu. Chu Dần Khôn đợi mấy giây cũng không đợi được câu trả lời của cô.

Căn phòng ấm áp thơm ngát, người đàn ông vốn định đợi cho cô ngủ say rồi rời đi, nhưng lại không nỡ buông cái thân thể mềm mại này ra, càng không muốn buông tay.

Á La đã đợi bên ngoài rất lâu.

Cho đến khi tạnh mưa, bầu trời chuyển trong xanh, ánh nắng chiếu rực rỡ, nhưng ngôi nhà vẫn yên tĩnh đắm chìm trong giấc ngủ.

*

Căn cứ vũ trang.

Carl cau mày, nhìn đồng hồ rít lên.

Bên cạnh, Tra Sai vô cảm nhìn. Vẻ mặt Carl nghiêm túc: "Đã mấy giờ rồi, không phải mày nói là lão đại buổi sáng rời đi sao, sao đến buổi chiều rồi vẫn chưa về?"

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Afghanistan hắn lập tức trở về tham gia cuộc họp tác chiến, nhưng hắn không ngờ vừa bước vào cửa, ghế chính lại trống không, mọi người đều đang đợi Chu Dần Khôn.

Chuyện như vậy trước đây chưa bao giờ xảy ra. Anh Khôn cứ thế để công việc kinh doanh ở đó quay trở lại Ngõa Bang.

Không có người nói chuyện với hắn cũng không sao, Carl sờ cằm, dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói: "Mày nói xem lão đại quay lại làm gì?"

Áo Lai đối diện có vẻ khó chịu nhìn vẻ mặt hắn: "Tiểu Hạ Hạ đang ở Ngõa Bang, có lẽ cô bé có việc gấp nên anh Khôn mới quay lại, chuyện liên quan gì đến mày?"    

Carl nghiêng đầu nói: "Sao lại không liên quan đến tao? Chuyện này liên quan đến tất cả mọi người."

Vừa nói xong lời này mọi người đều nhìn qua. A Diệu ngồi ở bên trái ghế chính không nói lời nào, nếu Carl mà cứ nói nhảm, nhiệm vụ sa mạc tiếp theo sẽ là của hắn.

Cuối cùng nghe Carl hỏi: "Hiện tại không phải đang là thời gian chiến đấu sao?"

Tra Sai cau mày, quả nhiên vẫn là là nói nhảm.

"Kiêng quan hệ tình dục trong khi chiến đấu là quy tắc!" Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên cái đầu tóc đỏ của Carl tạo thành một tia sáng đỏ mờ nhạt: "Anh Khôn đã ở chỗ của Tiểu Hạ Hạ lâu như vậy, như vậy có được coi là đi đầu trong vi phạm quy tắc không?"

Hắn chưa nói xong thì cửa đã từ bên ngoài mở ra, Chu Dần Khôn chân dài bước vào, theo sau là Á La.

Anh ngồi xuống ghế chính, lạnh lùng liếc nhìn mọi người có mặt. Tra Sai nhìn Carl bên cạnh, người này tỏ ra như là người khác vừa nói còn hắn thì vốn không hiểu tiếng Trung vậy.

Chu Dần Khôn nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào Carl. Người sau đã thay đổi hành vi điên rồ của mình ở Afghanistan, bật chế độ im lặng tiêu chuẩn.

Khóe môi người đàn ông cong lên thành một nụ cười khinh bỉ, sau đó anh nhìn A Diệu: "Bắt đầu đi."

*

Lúc Hạ Hạ tỉnh dậy, chỗ bên cạnh cô đã trống.

Nhưng mùi hương của anh vẫn còn vương khắp giường. Cô vén chăn ngồi dậy, cơn mưa nhẹ bên ngoài không biết lúc nào đã tạnh, ánh nắng chiếu vào khiến căn phòng vô cùng sáng sủa.

Có lẽ cô đã quá mệt mỏi sau khi ngồi trên bậc thềm cả đêm nên đã ngủ quên.

Một giấc ngủ dài làm dịu đi những cảm xúc căng thẳng. Hạ Hạ lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô nghĩ suốt đêm, nhưng vẫn không đoán ra được một điều—

Lời nói của Mai Kim xác nhận đêm đó anh ta quả thực có mặt, lời nào cũng là sự thật. Nhưng Chu Dần Khôn chưa bao giờ thừa nhận.

Sống chung đến tận lúc này, Hạ Hạ cũng phần nào biết phong cách làm việc của Chu Dần Khôn. Anh thậm chí còn không buồn che đậy những gì mình làm, càng khinh thường che đậy những xấu xa của anh.

Có lần anh đưa cô đến Mae Sai để thờ cúng vào bảy ngày cuối cùng của ông nội. Ở đó nói Bạch Tự được xây dựng đặc biệt để tưởng nhớ người đã khuất, cứ bảy ngày sau khi ông nội qua đời, Chu Dần Khôn sẽ đến đó ở cả đêm, anh còn sắp xếp mọi thứ theo ý muốn của ông nội.

Lúc đó nhắc đến ông nội, giọng điệu và ánh mắt của anh không hề trốn tránh một chút nào.

Sau này, khi cô ký hợp đồng chuyển nhượng quyền thừa kế với điều kiện phải rời đi triệt để, cô cũng đã tra hỏi anh. Khi đó Chu Dần Khôn hỏi cô có bằng chứng gì không nhưng cô không trả lời được.

Bởi vì cô thực sự không có bất kỳ bằng chứng nào, chỉ dựa vào sự nghi ngờ của trực giác, và chỉ vì cô đã nhìn thấy những thủ đoạn tàn ác của anh, cô vô thức cho rằng người bị giết liên quan đến anh.

Cho đến khi Chu Dần Khôn cứu cô.

Hạ hạ vẫn còn nhớ người đàn ông đã bắt cô tên là Ba Thái, hắn ta là bạn của ba cô khi ba cô còn sống, và hắn cũng là cảnh sát khủng khiếp muốn moi bí mật của cô sau khi ba qua đời. Thời điểm cô lạnh, đói, vô cùng sợ hãi và cũng sắp sụp đổ, chính Chu Dần Khôn đã từ trên trời nhảy xuống cứu cô.

Thời điểm đó cô không còn giá trị sử dụng nào. Chỉ vì cô họ Chu và là thành viên duy nhất còn lại của gia đình Chu nên Chu Dần Khôn đã cứu cô.

Cũng vào thời điểm đó, mối nghi ngờ trong lòng cô bị lung lay—

Dù sao thì anh có thể đến cứu cô, một cô cháu gái không có tý tình cảm sâu sắc nào, còn hết lần này đến lần khác chọc giận anh thì làm sao anh có thể giết cha ruột và anh cả đã ở bên nhau hàng chục năm được?

Những vết thương trên cơ thể Chu Dần Khôn không phải có lúc anh cứu ông nội và ba cô sao? Nếu điều này không phải là sự thật thì làm sao ba cô có thể chịu đựng được hành vi quá đáng của anh, thậm chí còn nói với cô rằng chú cũng là người nhà?

Cho nên lúc đó cô lại tự hỏi xem cái chết của ông nội và ba cô có liên quan gì đến anh không. Câu trả lời của Chu Dần Khôn vẫn là "Tất nhiên là không."

Thế là sự nghi ngờ của cô đã được xua tan.

Từ đầu đến cuối, Chu Dần Khôn không có biểu hiện gì khác thường, những câu trả lời luôn chắc chắn, vẻ mặt luôn bình thản, như thể anh không làm gì cả.

Nhưng mà Mai Kim không cần thiết phải nói dối. Và mọi chi tiết anh ta nói đều quá đúng, nó vốn không thể được bịa đặt từ hư vô, việc bịa đặt những điều này sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho anh ta cả.

Giờ thì việc đã tới vậy, tại sao anh luôn làm mà không thừa nhận?

Càng nghĩ suy nghĩ của cô càng phức tạp mâu thuẫn. Cảm thấy đầu đau âm ỉ như bị kim đâm, Hạ Hạ xoa xoa thái dương, xuống giường đi ra ngoài.

Nắng sau cơn mưa ấm áp chứ không nóng, cô trở về phòng, vừa mở cửa đã thấy đồ ăn trên bàn, dưới đĩa còn có một mảnh giấy có hình mũi tên và một ngôi nhà được vẽ trên đó, ý nghĩa rất rõ ràng.

Hạ Hạ nhìn quanh, ấm đun nước, nồi và bếp nhỏ vốn đặt ở đây đều đã biến mất. Chăn bông trên giường cũng đổi từ hai chăn thành một.

Cô quay người bước ra ngoài.

Khi đi đến cửa, Sách Lạp đang ngồi xổm trước bếp lò nhỏ, chuẩn bị nhóm lửa, lúc nghe thấy tiếng bước chân đi lên bậc thang, cô ấy quay đầu lại, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười.

"Hạ Hạ, cậu tỉnh rồi à?" Sách Lạp đứng dậy lau tay: "Tớ có để lại cho cậu một ít đồ ăn, ở trên bàn trong phòng cậu ấy."

"Ừm, tớ thấy rồi. Cậu..." Hạ Hạ dừng một chút: "Cậu có biết tớ ở đâu không?"

Sách Lạp gật đầu: "Biết, tớ nhìn thấy ông chủ lớn ôm cậu về phòng, buổi trưa tớ muốn mang cho cậu thứ gì đó, nhưng lại bị vệ sĩ mắt lam bên ngoài ngăn lại, cậu ta nói cậu đang ngủ, đừng đến quấy rầy cậu."

Sách Lạp lo lắng hỏi: "Hạ Hạ, buổi sáng tớ tỉnh lại đã không thấy cậu, cậu ngồi ở chỗ này đã lâu sao? Hay là lúc ngủ tớ không thành thật đã làm phiền cậu?"

"Không, không, không phải vậy." Hạ Hạ mím môi: "Tớ... chỉ là xúc động chút thôi. Sau khi xây xong nhà, cậu có thể dọn vào ở và bắt đầu một cuộc sống mới."

"Đúng, Hạ Hạ, đến xem đi!"

Sách Lạp vui vẻ kéo cô ra cửa, căn phòng đơn điệu tối qua giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường có ga trải giường và chăn bông, trên tủ còn có một bình thủy tinh và cốc nước, trong đó còn cắm một bông hoa dại nhỏ vừa hái hôm nay.

Ngôi nhà không lớn, đồ đạc đơn giản nhưng lại rất ấm áp.