Hai người chưa chạy được vài bước thì cơn mưa lớn đã vội vàng trút xuống.
Hạ Hạ và Sách Lạp ướt đẫm mưa, đi ngang qua cây đại thụ bên cạnh cánh đồng hoa anh túc nhưng lại không dám mạo hiểm trốn dưới gốc cây, Sách Lạp vừa cười vừa chạy: "Chúng ta quá may mắn phải không, ở Ngõa Bang thường xuyên không có mưa, vậy mà chúng ta lại gặp phải!"
Hạ Hạ thấy buồn cười trước dáng vẻ xấu hổ và lạc quan của cô ấy, sau đó bắt đầu lo lắng cho kế sinh nhai* của những người trồng thuốc phiện: "Như vậy có ảnh hưởng đến vụ thu hoạch không?"
*Kế sinh nhai (sinh kế): hàm ý làm ăn kiếm sống, theo nghĩa khó khăn chật vật.
"Đừng lo, không có ảnh hưởng xấu nào đâu. Mặc dù cây anh túc không thích mưa nhưng vẫn cần đất ẩm." Sách Lạp chỉ vào cánh đồng hoa anh túc bên dưới: "Có lẽ mùa thu hoạch năm nay sẽ tốt hơn nhiều nếu trời mưa!"
Hạ Hạ nhìn sang, sau đó thấy có thứ gì đó lóe lên, hai cô gái đồng thời dừng lại.
1
"Cậu, có nhìn thấy cái gì đó không..."
Sách Lạp quay lại, nhìn thấy Hạ Hạ ngơ ngác gật đầu: "Nhưng tớ nhìn không rõ, đó là cái gì?"
Sách Lạp vẻ mặt nghiêm túc: "Không thể nào là một loại dã thú cắn người đúng không? Mùa xuân đến rồi, có khi nào chúng đã tỉnh rồi* không?"
*Tỉnh rồi: ý là tỉnh ngủ sau kì ngủ đông.
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, hai cô bé vội vã chạy về làng. Khi sắp đến cổng làng, thì gặp phải một đội vũ trang đang đi ra khỏi làng, cầm đầu không ai khác chính là tướng vũ trang Mẫn Mạo.
Thấy Hạ Hạ bình an trở về, hắn giơ tay ngăn đội quân lại phía sau, bước tới mở ô đưa cho Hạ Hạ: "Mưa lớn nguy hiểm, thiểu thư đừng chạy lung tung."
"Ồ, được." Hạ Hạ che mưa cho mình và Sách Lạp, mặc dù trời đang mưa nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy Mẫn Mạo và nhóm của hắn đặc biệt đến đây để tìm cô, vì vậy Hạ Hạ không quên nói lời cảm ơn.
"Không có gì, thưa tiểu thư."
"Ầm!"
Mẫn Mạo còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy một âm thanh lớn phía sau lưng, lúc quay lại thì nhìn thấy một ngôi nhà ở một nơi hẻo lánh trong làng bị sập do mưa lớn.
Ngôi nhà của những người trồng thuốc phiện đều đã xuống cấp, cho nên việc chúng bị sập cũng không phải là điều bất thường. Mẫn Mạo vẻ mặt vô cảm quay lại.
Người trong làng nghe được tiếng động liền chạy tới, nhìn thấy hướng đó, sắc mặt của Hạ Hạ và Sách Lạp cứng đờ — đó chính là nhà của Sách Lạp.
"Ông nội!" Sách Lạp không còn bận tâm đến chuyện khác nữa, nhanh chân chạy tới, Hạ Hạ cũng nhanh chóng đuổi theo.
*
Thật không may, lúc mọi người chạy đến đến nơi thì đã muộn một bước.
Ngôi nhà gỗ xập xệ sập thành một đống đổ nát, một nửa bức tường của hai ngôi nhà bên cạnh cũng sụp xuống, nhờ những thanh xà chắc chắn nên cũng chưa bị sập hoàn toàn.
Hạ Hạ nhìn thấy Sách Lạp xông vào đống đổ nát, loay hoay di chuyển mảnh gỗ ra chỗ khác, liên tục hét lớn "Ông nội". Hết tiếng này đến tiếng khác vang lên nhưng vẫn không có phản hồi.
Cơn mưa xối xả phá hủy những ngôi nhà rồi cũng ngừng hẳn.
Sau khi tạnh mưa, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn nhiều. Sách Lạp nhếch nhác ngồi trên những thanh xà gãy nhìn một số người đàn ông đến giúp đỡ nâng thân hình già nua gầy gò ra khỏi đống đổ nát.
Thi thể đặt trên nền đất ẩm ướt được phủ hai mảnh vải thô vá víu, chỉ để lộ ra một đôi bàn chân vàng khè nứt nẻ. Sách Lạp tê liệt quỳ bên cạnh thi thể, mặc quần áo do ai đó không rõ danh tính mang đến, có vài người phụ nữ vây quanh, họ chạm vào đầu cô ấy thì thầm an ủi.
Hạ Hạ đứng cách đó không xa, cô nhìn đôi chân đó, trước mắt cô hiện lên một hình ảnh tương tự.
Khi cô bàng hoàng nghe tin ông nội qua đời, cô chạy đến cửa hàng thì thấy một thi thể phủ vải trắng nằm trên chiếc bàn ghép, tay chân lộ ra ngoài. Mà người nằm trên đó mới mỉm cười nói chuyện với cô, nấu những món cô yêu thích ngày hôm trước.
Cô không thể dự đám tang của ông nội, thậm chí không thể đến gặp ông để nói lời chính thức từ biệt.
Mẫn Mạo cầm ô đứng bên cạnh Hạ Hạ, cố gắng thuyết phục cô về nhà nghỉ ngơi.
Nếu cô bị cảm rồi ốm, lúc ông chủ lớn trở về sẽ rất khó giải thích. Nhưng còn chưa kịp nói thì đã nhìn thấy Hạ Hạ đi tới, cô bước thẳng đến chỗ Sách Lạp nắm lấy tay cô ấy.
Tang lễ của ông nội Sách Lạp rất đơn giản, đơn giản đến mức nó chẳng thực sự gọi là một đám tang. Người nào chết trong làng đều được chôn ngay trên ngọn núi phía sau, không có bia mộ, cũng không có lời chia buồn và các nghi lễ khác. Chỉ có người nhà của người quá cố đến lạy trước mộ làm lễ đưa tiễn.
Hạ Hạ cũng gặp được ba mẹ Sách Lạp trước mộ.
Họ là những người trồng thuốc phiện tham gia vào quá trình tinh chế và sản xuất thuốc tại nhà máy, họ rất hiếm khi trở về, để lại đứa con gái duy nhất cho người cha già chăm sóc. Họ đến vội vã mà rời đi cũng vội vã.
Hạ Hạ thấy họ chỉ nói với Sách Lạp vài lời, mẹ Sách Lạp lau nước mắt rồi nhét thứ gì đó vào tay con gái trước khi rời đi.
Mọi người trong làng giải tán, cuối cùng chỉ còn lại Sách Lạp và Hạ Hạ.
Lúc này trời đã tối, hai cô gái đi trên con đường dốc yên tĩnh ở phía sau ngọn núi, cuối cùng quay trở lại khu tàn tích bị mưa lớn cuốn trôi.
"Sách Lạp." Hạ Hạ lên tiếng trước: "Cậu có thể ở với tớ trong vài ngày tới, sau khi xây xong nhà thì có thể chuyển về."
Sách Lạp lắc đầu.
Hạ Hạ khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Ba mẹ tớ nói ông nội mất rồi, chỉ còn lại một mình tớ nên... Không cần xây nhà nữa. Muốn xây nhà thì phải mua vật liệu, sau khi xây xong còn phải chia lương thực và thuốc phiện cho những người đã giúp xây nhà, gia đình tớ...không đủ khả năng chi trả."
"Vậy thì cậu ở lại chỗ tớ đi."
Sách Lạp vẫn lắc đầu.
"Tớ không thể sống cùng cậu mãi được." Vừa nói vừa ngước mắt nhìn Hạ Hạ, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, Sách Lạp mỉm cười: "Đừng lo cho tớ, tớ vẫn còn con đường phải đi. Mẹ nói sau khi lấy chồng có thể ở nhà chồng, sinh con xong sẽ không dễ bị đuổi đi đâu."
Cô ấy mở thứ đang cầm trên tay ra, đó là cao thuốc phiện được bọc trong một chiếc khăn tay cũ.
"Đây là của hồi môn ba mẹ chuẩn bị cho tớ, con gái ở đây khi lấy chồng đều không có những thứ này. Tớ có nó rồi thì không cần lo không có người muốn lấy."
"Nhưng mà trước khi kết hôn tớ chắc phải xin cậu thu nhận tớ rồi." Sách Lạp cẩn thận nắm lấy tay Hạ Hạ, mỉm cười với cô.
Chỉ vài lời thôi đã khiến Hạ Hạ mất ngủ.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Sách Lạp tắm nước nóng rồi nằm xuống bên cạnh Hạ Hạ ngủ say, Hạ Hạ mới có chút trở mình, nhưng cô vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ.
Chẳng lẽ thực sự phải chứng kiến Sách Lạp kết hôn vội vàng chỉ vì cô ấy không có nơi ở? Chứng kiến cảnh cô ấy một lần lại một lần sinh con ở độ tuổi như vậy, nấu nướng, dọn dẹp, làm ruộng ngày này qua ngày khác, cả đời bị mắc kẹt ở đây, không còn hy vọng gì nữa?
1
Hạ Hạ ngồi dậy, trong lòng lạnh lẽo.
Cô nhìn Sách Lạp, người đang ngủ ngon lành. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô chịu trách nhiệm về chi phí xây dựng ngôi nhà?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Hạ cảm thấy có gì đó không đúng.
Gia đình nào trong làng cũng đều biết hoàn cảnh của gia đình Sách Lạp, trước đây nhà cũ cũng không sửa nổi chứ đừng nói xây nhà mới, chắc hẳn dân làng sẽ nghĩ rằng Sách Lạp có rất nhiều tiền. Bây giờ chỉ có một mình, cô ấy chắc chắn sẽ gặp rắc rối và nguy hiểm nếu bị chú ý.
Vậy... nhặt mấy viên gạch amiăng vỡ ra để sử dụng? Nếu cô nhặt nó lên, sẽ không có ai ngăn cản cô.
Càng nghĩ về điều đó tôi càng cảm thấy buồn ngủ. Chỉ cần có chút hy vọng giúp được Sách Lạp, Hạ Hạ liền muốn thử một lần. Cô nhẹ nhàng vén chăn ra khỏi giường, mang giày và áo khoác rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài vẫn có lính vũ trang cầm súng tuần tra, Hạ Hạ tìm thấy Mẫn Mạo, nói là cô muốn xem gạch amiăng được để ở đâu.
Không nói một lời, Mẫn Mạo đưa cô đến một nhà kho khác, nhiều loại nhiên liệu được chứa ở đây, vừa mở cửa, một mùi hăng xộc thẳng vào mặt cô.
"Tiểu thư muốn bao nhiêu? Tôi sẽ cho người chuyển nó tới ngay."
Hạ Hạ nhìn thấy những viên gạch amiăng màu trắng xám xếp chồng lên nhau, những viên gạch rất dài có hình lượn sóng, giúp dễ dàng thi công các mỗi nối mái và tránh rò rỉ nước mưa. Nhưng — càng đến gần, mùi hăng càng nồng.
Mới ngửi được một lúc cô đã cảm thấy đau đầu. Nếu ngửi lâu có thể gây hại cho cơ thể.
Nhìn lại, mái của ngôi nhà nơi cô ở, phòng của Chu Dần Khôn và những ngôi nhà khác có vẻ tốt hơn đều không được làm bằng gạch amiăng.
Cô nghĩ là có một lý do cho nó.
Hạ Hạ suy nghĩ một chút: "Không cần, tôi muốn tìm tài liệu khác. Xin lỗi... anh có thể giúp tôi tìm một vài cuốn sách về xây nhà được không?"
"Được, tôi sẽ nhờ người mua ngay rồi tối nay giao tận phòng cho ngài."
"Không cần vội, ngày mai cũng được."
"Được, tiểu thư."
Sau khi ra khỏi nhà kho, Hạ Hạ trở về phòng.
Sách Lạp vẫn đang ngủ say trong phòng, Hạ Hạ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn, mở ngăn kéo ra, tìm giấy bút, thử vẽ một bức phác họa một ngôi nhà gỗ. Sau khi vẽ xong, cô cầm lên xem, cảm thấy hơi lạ nên lại xóa đi vẽ lại. Sửa đi sửa lại một hồi cũng gần hai giờ trôi qua.
Sau khi vẽ hơn chục bức phác thảo mà vẫn chưa hài lòng, trong phòng vang lên một tiếng thở dài. Hạ Hạ đặt bút xuống, nhận ra ngay cả việc vẽ một ngôi nhà cũng đã khó chứ đừng nói đến việc thực sự xây dựng nó.
Cô tắt đèn rồi quay lại giường, trong đầu nghĩ về bức phác họa rồi chìm vào giấc ngủ.
*
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, trời đã sáng rõ.
Hạ Hạ ngồi dậy dụi mắt, phát hiện bữa sáng đã được đặt trên bàn, cùng với hai cuốn sách.
"Cậu dậy rồi."
Sách Lạp bước ra khỏi phòng tắm, mắt vẫn sưng tấy, tay ôm bộ quần áo mới giặt: "Hôm qua mệt quá nên chưa có thời gian giặt. Hôm nay trời đã nắng rồi, nên phơi khô là được."
"Cảm ơn Sách Lạp." Hạ Hạ bước đến bàn, hỏi: "Những món này cũng là cậu làm à?"
"Ừm. Tớ quay lại tìm thấy một số thứ còn dùng được, chẳng hạn như nồi và bếp nhỏ, sau đó đi kiếm một ít thức ăn, đủ cho ăn trong vài ngày."
Nói xong, Sách Lạp chỉ vào hai cuốn sách, nói: "Cái này sáng nay tướng quân Mẫn Mạo gửi đến, Hạ Hạ, cậu... tính xem cái này làm gì vậy?"
"Tớ muốn giúp cậu xây một ngôi nhà."
Hạ Hạ nhìn vào mắt cô ấy, thành thật nói: "Tớ không muốn cậu đưa ra quyết định vội vàng cho suốt quãng đời còn lại chỉ vì không có chỗ ở, ít nhất thì chúng ta hãy thử trước đã, cậu nghĩ sao?"
Đôi mắt Sách Lạp ươn ướt, cô ấy do dự: "Nhưng... tớ không có nhiều cao thuốc phiện để mua nguyên liệu và phân phát cho những người giúp xây dựng nhà. "
Đây thực sự là một vấn đề. Nhưng Hạ Hạ lại nói: "Sẽ luôn có cách, để tớ đọc sách trước."
Sách Lạp cảm kích gật đầu.
Cả ngày hôm sau, Hạ Hạ không rời khỏi phòng, Sách Lạp không thể đọc sách, nên đảm nhận tất cả các nhiệm vụ khác. Dọn dẹp phòng như cũ, chuẩn bị ba bữa một ngày, chăm sóc Hạ Hạ thật tốt.
Hạ Hạ chỉ hiểu vấn đề với bản phác thảo tối qua sau khi đọc các bước và sơ đồ phân tích trong sách.
Cô tiếp tục vẽ và vẽ, nhưng tất cả những gì cô vẽ chỉ là hình dáng của ngôi nhà mà bỏ qua điểm thực sự quan trọng — ngôi nhà được hình thành như thế nào.
Cô làm theo từng bước một trong sách, nói rõ các bước xây nhà.
Đầu tiên, xác định nền tảng. Điều đó có nghĩa là dọn sạch một mảnh đất bằng phẳng và đảm bảo nó thoát nước tốt. Sau đó, xác định kích thước và hình dạng của ngôi nhà và đặt nền móng. Các phương pháp phổ biến bao gồm khung móng và đổ bê tông.
May mắn là ngôi nhà mà Sách Lạp không cần quá phức tạp, vì để cô ấy có thể giặt giũ và nấu nướng trong sân nên chỉ cần một căn nhà gỗ đơn giản nhưng chắc chắn để ngủ là được, diện tích tổng thể không cần quá lớn.
Sau khi đặt nền móng, là xây dựng sàn và tường, cuối cùng là lắp đặt mái nhà, cửa ra vào và cửa sổ. Nếu đông người, làm việc cả ngày thì một, hai ngày cũng có thể xong.
Chỉ cần nhà xây xong, có chỗ che gió che mưa thì mọi việc khác đều có thể làm từ từ.