Bên trái là đám đông chạy ra từ sòng bạc, hai mắt hắn sáng lên, cởi quần áo của người say rượu nằm trên mặt đất ra mặc vào người rồi hòa và đám đông, nếu chỉ nhìn lướt qua thì sẽ không thể nhận ra.
Trong hai hoặc ba giây, khi A Diệu đuổi theo ra ngoài, anh ta chỉ thấy đám đông chạy tán loạn, còn Paulino thì không thấy đâu.
Anh ta hạ tầm mắt xuống, bắt gặp một đôi chân mập mạp đầy sẹo giữa đám đông ở hướng ngược lại. A Diệu đứng đó, giơ súng lên nhắm bắn.
Paulino lúc này quay lại, nhìn thấy A Diệu đang cầm súng, hai mắt hắn mở to kinh hãi. Ngay lúc đạn bay ra, hắn bất ngờ lao sang một bên, trong tích tắc xô ngã rất nhiều người.
Viên đạn suýt trượt qua vai, nhìn thấy Paulino nặng nề ngã xuống đất, A Diệu bước tới.
Paulino biết anh ta đến với ý đồ không tốt, theo bản năng sinh tồn, thân hình mập mạp vội vã đứng dậy khỏi mặt đất.
Nhưng đúng lúc này, tiếng động cơ ô tô từ rất xa vang lên, theo sau là tiếng la hét từ xung quanh. Một chiếc xe bán tải màu xám lao vào đám đông, chính xác hất văng Paulino vừa đứng dậy.
A Diệu dừng lại, nhìn vào đôi mắt xanh nâu trên chiếc xe bán tải. A Diệu lặng lẽ bước tới tóm lấy Paulino, kéo hắn trở lại cửa sổ thoát hiểm bằng con đường ngắn nhất, cuối cùng ném hắn lại phòng trong sòng bạc.
Trong phòng, đầu Áo Lai đau nhức bởi tiếng la hét ồn ào của hai người phụ nữ trên giường. Thoạt nhìn hai người phụ nữ này trông giống như gái mại dâm tạm thời đến kiếm tiền, họ không biết gì nên không cần phải giết. Nhưng cứ để thế này thì ồn ào quá.
A Diệu và Á La không có ở đây cho nên hắn là người duy nhất phải đối phó với hai người phụ nữ có giọng la hét cực kỳ tuyệt vời này. Mặc dù Áo Lai có súng trong tay nhưng mà hắn rất bất lực.
May mắn là lúc này có một bóng người xuất hiện ở cửa, Áo Lai quay người lại, như nhìn thấy vị cứu tinh.
Chu Dần Khôn rảnh rỗi không có việc gì làm, trước tiên đi một vòng quanh sòng bạc xem xét những hàng hóa bị côn trùng độc* ăn mất, đồng thời xác nhận là hàng nhập khẩu song song. Ngay sau khi tiếng súng vang lên, anh thưởng thức một buổi phát sóng trực tiếp có thể gọi là cuộc chạy trốn của thây ma, cuối cùng thì khoan thai đến muộn.
*Côn trùng độc: ám chỉ người nghiện ma tuý.
Lúc bước vào liền nhìn thấy trong phòng có hai người phụ nữ mũm mĩm đầy đặn, người đàn ông nhướng mày, lịch sự phất tay, ra hiệu có thể rời đi.
Hai người phụ nữ thậm chí còn không kịp mặc quần áo, lần lượt quấn khăn tắm và khăn trải giường, lảo đảo chạy ra ngoài.
Mùi nước hoa còn sót lại nồng nặc, Chu Dần Khôn cau mày, lấy điếu thuốc ra châm lửa rồi liếc nhìn đồ đạc trong phòng.
Không có gì đặc biệt, ngoại trừ việc thay vì có chiếc bàn cạnh giường ngủ thì bên cạnh giường lại có một chiếc két an toàn.
Chu Dần Khôn thậm chí còn không thèm yêu cầu Áo Lai mở nó ra, một chiếc két sắt nhỏ như vậy, quy mô của sòng bạc cũng chỉ ở mức trung bình, có vẻ như băng đảng Canres mới nổi này không khá giả lắm về mặt tài chính, không đời nào đủ tiền mua một chiếc Comanche trị giá 60 triệu đô.
Nhưng quá đủ để trả cho một khoản tiền đặt cọc ám sát.
Trên ghế sô pha trong phòng còn có một bộ đồ lót gần như trong suốt của người phụ nữ và chất lỏng không rõ nguồn gốc, Áo Lai kéo đến một chiếc ghế sạch sẽ, gọi: "Anh Khôn."
Chu Dần Khôn vừa ngồi xuống, một thân ảnh mập mạp được ném vào từ cửa sổ, hắn đập mạnh xuống đất.
Phần thân trên của Paulino bị trầy xước, phần dưới cơ thể chỉ mặc một chiếc quần lót, có máu ở chân, vai và đầu, hắn khó khăn ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ còn vô cùng trẻ trung, ánh mắt hắn đầy vẻ bối rối.
Hắn cho rằng là một băng đảng lớn đến sòng bạc gây rối nên vội vàng tẩu thoát qua cửa sổ, điều hắn ta không ngờ là người ta còn kiêu ngạo và vô lý hơn những băng đảng lớn kia.
"Xin chào." Chu Dần Khôn mỉm cười: "Kết bạn được không?"
Paulino giật mình, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, ngay sau đó đã thấy Chu Dần Khôn ung dung nâng cằm hắn lên, tiếp theo Áo Lai kéo hắn vào phòng tắm, A Diệu cũng bước theo vào.
Lúc Á La bước vào, cậu ta thấy Chu Dần Khôn đang một mình hút thuốc. Tiếng nước và tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ phòng tắm, Á La nhìn sang, thấy cửa phòng tắm đang mở, có thể mơ hồ nhìn thấy Paulino đang quỳ trên mặt đất, đầu bị ấn vào bồn tắm chứa đầy nước.
Ở trong đã có A Diệu và Áo Lai rồi, không còn chỗ cho người thứ tư nữa. Bên ngoài Chu Dần Khôn không có chỉ thị gì, hiển nhiên không cần thiết.
Á La im lặng rút lui về phía cửa.
Một lúc sau, A Diệu kéo Paulino đang hấp hối ra khỏi phòng tắm, ném xuống dưới chân Chu Dần Khôn.
Rõ ràng là Paulino đã quen với việc làm ông chủ, hắn đã sống thoải mái quá lâu, xương cốt cũng đã trở nên yếu mềm, chịu chưa được bao lâu đã phải lôi ra ngoài.
"Xin lỗi... Tôi thực sự xin lỗi!" Paulino quỳ xuống đất, tay bị trói từ phía sau, mũi và phổi đầy nước, không ngừng ho khan: "Tôi gửi, gửi Guzman đến Yangon thật sự là vì muốn hợp tác với anh."
"Kể từ khi chúng tôi... khụ khụ khụ! Sau khi băng đảng kiếm tiền bằng cách bí mật buôn bán ma túy, đã, đã bị các băng đảng khác cô lập. Các băng đảng nhỏ thì không sao, nhưng, nhưng các băng đảng lớn không dám gây rối với băng đảng Vịnh, đứng đầu là gia tộc Mễ Khẳng cứ làm khó chúng tôi! Nếu chúng tôi không nhanh chóng lớn mạnh, thì kết cục cuối cùng cũng chỉ có cái chết mà thôi."
"Nhưng chúng tôi không thể cướp được hàng từ Tam giác vàng. Tôi nghe nói ông chủ mới của tam giác vàng còn rất trẻ, con đường rộng mở, cho nên tôi đã liên hệ với Tam giác vàng thông qua nhà môi giới Ấn Độ Tát Ngõa Thập. Sau đó, tôi cử Guzman đến bàn bạc về việc hợp tác. Tôi đã sẵn sàng mạo hiểm tất cả tài sản của mình."
"Chỉ là không ngờ anh sẽ đưa cho hắn một trăm cân rồi đuổi đi! Việc này chẳng phải có nghĩa là không đồng ý hợp tác sao?" "
Áo Lại giận dữ cười: "Cho nên chỉ vì mày không được hợp tác mà mày cướp hàng ám sát người? Mày đùa đấy à?"
"Không, không, không!" Paulino vội vàng phủ nhận: "Guzman gọi lại nói là việc hợp tác không thành công, tôi kêu hắn nghĩ cách khác, tình cờ là lưỡi liềm vàng cũng ở châu Á, cách Tam giác vàng không xa nên hắn bay sang Afghanistan tìm người bán ở đó thương lượng nguồn cung."
*Lưỡi liềm vàng: Golden Crescent
"Về việc cướp hàng mấy ngày trước, tôi, tôi thật sự không biết trước đó là hàng của anh!" Paulino đầm đìa mồ hôi giải thích: "Tôi vốn vẫn luôn mong được hợp tác với anh, cho nên sao họ có thể cố tình gây rắc rối?"
"Chúng tôi chỉ nghe nói trong số các băng đảng châu Á ở Colombia, có một lô hàng phải trung chuyển qua biên giới nhưng kênh ngầm gần nhất đã bị chặn nên chỉ có thể buôn bán trực tuyến trên mặt đất. Tôi biết các băng đảng châu Á vận chuyển hàng vào Mỹ, có sự hợp tác với lực lượng phòng vệ ở biên giới Mexico-Mỹ, nhưng những người đó không phải là kẻ liều mạng gì, bọn họ đều có gia đình, có con cái, sức chiến đấu rất yếu."
"Nếu thành công cướp được hàng, không nghi ngờ gì nữa, lúc đó chúng tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền! Tôi chỉ không ngờ đội quân vũ trang giao hàng lại mạnh đến mức như vậy, cưỡng bức giao hàng tận tay cho bọn xã hội đen châu Á. Chúng không những trốn thoát thành công mà còn giết chết tên chỉ huy thứ hai của tôi! Đó là người anh em tốt nhất của tôi! Thế là người của tôi đã đuổi theo suốt chặng đường! Cuối cùng bị mắc kẹt ở sa mạc."
Khi Paulino nói lời này, hắn không hề biết Áo Lai, người bị chặn lại ở sa mạc đang ở ngay bên cạnh. Nếu không phải Chu Dần Khôn còn đang hỏi, Áo Lai chắc đã chặt con lợn béo này thành từng mảnh.
Mỗi câu hắn nói dường như đều đang bị dồn vào trạng thái bất lực. A Diệu cũng không dễ gì tin tưởng, trầm giọng hỏi: "Còn vụ ám sát thì sao?"
Người bị ám sát lúc này đang ngồi trước mặt hắn, trả thù liên quan đến mạng sống không phải là điều có thể dễ dàng giải thích. Những hạt mồ hôi lớn trộn lẫn với máu từ đầu Paulino nhỏ xuống, mặt đất ướt thành một vùng lớn.
Chu Dần Khôn nhìn thấy hắn lo lắng, hào phóng nói: "Yên tâm, chuyện này không phải là tốt cho tôi sao? Chỉ cần anh nói ra sự thật, tôi sẽ thả để cho anh đi."
"Thật, thật sao?"
Người đàn ông mỉm cười dụi tắt điếu thuốc: "Đương nhiên."
Đột nhiên có một tia hy vọng, Paulino nhanh chóng gật đầu, hơn nữa, theo ý kiến riêng của hắn, hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
"Guzman không thể ký kết một thỏa thuận kinh doanh ngay cả khi đến Afghanistan, hắn nói Helmand cũng là lãnh thổ của anh. Tất cả các trùm ma túy ở đó, từ lớn đến nhỏ đều đã bị cướp mất việc làm, cho nên không ai có thể cung cấp nguồn cung ổn định cho chúng tôi."
Nghe vậy, A Diệu và Áo Lai nhìn nhau, lẽ nào...
Quả nhiên, Paulino nói: "Chính là người dân Afghanistan đã bị cướp mất cơ nghiệp. Họ đã muốn giết anh từ lâu rồi."
"Nhưng, không ai ở toàn bộ Đông Nam Á dám thực hiện vụ ám sát này. Vào thời điểm anh đến Mexico cùng lúc với Guzman trở về từ Afghanistan. Hắn nhận ra xe và súng của lực lượng phòng vệ biên giới nên lập tức báo cáo với tôi, chúng tôi đã thông báo cho phía Afghanistan."
"Người dân ở Afghanistan nói đây là một cơ hội tuyệt vời, họ giao cho chúng tôi ở giữa vận hành, họ không chỉ trả ra một khoản hoa hồng lớn mà còn hứa sau khi anh chết, họ sẽ chiếm lại cánh đồng thuốc phiện ở Helmand, sau đó sẽ cung cấp hàng cho tôi ổn định trong thời gian dài với mức giá 30% so với giá thị trường. Cho nên tôi..."
Giọng Paulino càng lúc càng nhỏ: "Lúc đầu tôi vẫn còn do dự, nhưng cùng ngày tôi nhận được cuộc gọi từ các anh em đang chặn người trên sa mạc, nói có người lao vào sa mạc để cứu người. Từ mô tả của họ, có thể xác định là phương tiện của Lực lượng Phòng vệ và... và anh. Tôi mới biết hàng mà chúng tôi cướp được vài ngày trước là hàng mà anh cung cấp cho các băng đảng châu Á cách đây vài ngày, và cũng nhận ra người chúng tôi đang truy đuổi chính là người của các anh."
"Đây là chuyện lớn! Tôi... tôi không thể ngồi yên chờ anh đến trả thù được, nên tôi mới phải ra tay trước, tôi cũng đâu còn lựa chọn nào khác, chỉ đành liên hệ với tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất địa phương tấn công trước chiếm thế thượng phong."
Lời giải thích coi như cũng hợp lý, Áo Lai càng nghe càng tức giận, hắn bước tới dẫm đầu Paulino lên trên mặt đất: "Mày giả vờ bị ép buộc cái gì? Chẳng phải sáng nay người của mày đã tiến hành một cuộc đột kích sao? Vì biết được anh Khôn chưa chết nên vội vàng ra tay lần nữa đúng không?"
Paulino bị giẫm lên, choáng váng, không mở miệng nổi, khó khăn nói: "Anh đã nói sẽ để tôi đi nếu tôi nói sự thật mà."
Mất thời gian một điếu thuốc để nghe toàn bộ sự thật.
Đã không đếm được anh đã trả qua kiểu ám sát này bao nhiêu lần, Chu Dần Khôn cũng không có tức giận. Nhưng nghe đến đoạn cuối, anh chợt cảm thấy hứng thú.
"Áo Lai." Anh lười biếng gọi.
Áo Lai khi nghe thấy âm thanh lập tức nhấc chân lên, tóm lấy Paulino ép hắn quỳ xuống.
Chu Dần Khôn nghiền nát tàn thuốc, cúi người lại gần tò mò hỏi: "Ngày hôm đó, trong một thời gian ngắn như vậy, mày làm thế nào sắp xếp được mọi việc nhanh thế?"
Tiền bạc, vị trí chính xác, điều trực thăng đến, cũng như đảm bảo cho chuyến bay không bị cản trở, tất cả thứ này được phối hợp chỉ trong nửa giờ.
"Là sử dụng darknet*. Chúng tôi không cần phải gặp mặt, nhưng tất cả tài nguyên trên đất liền, trên biển và trên không đều có thể được điều phối nhanh chóng, giao dịch diễn ra an toàn, lại không để lại dấu vết. Đó là lý do tại sao—"
*Darkweb Darknet: web đen.
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, Paulino thấy Chu Dần Khôn càng cười rạng rỡ hơn: "Thú vị"
Mọi thứ cần phải giải thích đều đã được giải thích, Paulino nhìn Chu Dần Khôn đầy mong đợi.
Người đàn ông giữ lời: "Yên tâm, tôi nói để anh đi thì chắc chắn sẽ để anh đi, nhưng trước tiên hãy nói cho tôi biết, giao dịch ám sát trên web đen tốn bao nhiêu tiền cho một mạng?"
"Thiểu, tối thiểu năm trăm nghìn đô la Mỹ. Quan trọng hơn là giống như các quan chức cấp cao trong giới kinh doanh và chính trị, mức lương của họ dao động từ một triệu đến năm triệu, không có mức tối đa."
*Năm trăm nghìn đô: 12.672.500.000 (12 tỷ)
"Còn tôi thì sao?" Người đàn ông hứng thú hỏi.
3
Paulino do dự một chút, thấp giọng trả lời: "Ba triệu đô la Mỹ."
*Ba triệu đô: 76.035.000.000 (76 tỷ)
"Chỉ bấy nhiêu đó?"
1
"Đó là tất cả những gì người dân Afghanistan có thể nhận được, số tiền này đã rất cao rồi."
"Tốt" Chu Dần Khôn đứng lên nói: "Thả đi."
"Anh Khôn?" Áo Lai và A Diệu đồng thời gọi, nhưng Chu Dần Khôn vẫn bất động.
Áo Lai giận dữ kéo Paulino lên, cởi trói cho hắn sau đó đá hắn ra cửa. Paulino chạy nhanh đến mức quần cũng không kịp mặc vào.