Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 235




Ở đây đâu đâu cũng là cát vàng nên không thể trồng trọt. Mạch Sa lặng lẽ nói với cô, mẹ cô ấy ra ngoài từ rất sớm, cũng mua về rất nhiều thứ mà bình thường không mua, là vì để chiêu đãi khách.

Tiếng Anh của Trại Lâm Na không tốt lắm, nên Hạ Hạ nói chậm lại, nói từng chữ một: "Nếu việc chúng tôi đến đây gây phiền phức gì cho cô thì xin hãy nói với tôi."

"Không, không phải." Mắt Trại Lâm Na đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với Hạ Hạ, liên tục khoa tay múa chân, nói vài câu tiếng Anh với cô: "Ngài ấy đã cho tôi rất nhiều tiền. Nhưng..."

"Tiền nhiều thì nguy hiểm cũng nhiều."

Hạ Hạ khẽ cau mày, nhanh chóng hiểu được ý tứ của câu này.

Giống như hầu hết các đại gia đình, người đàn ông là chủ gia đình như Tang Lộ sẽ chịu trách nhiệm kiếm tiền, còn phụ nữ như Trại Lâm Na sẽ chịu trách nhiệm quản lý nhà cửa và chăm sóc con cái.

Tang Lộ nói chính phủ Mexico hoàn toàn không quan tâm đến nơi này nên họ đã thành lập lực lượng phòng vệ, không chỉ để bảo vệ phụ nữ và trẻ em mà còn để kiếm sống cho bản thân.

Thấy mẹ vừa nói vừa nghẹn ngào, Mạch Sa mím môi nói với Hạ Hạ: "Những người đó sẽ cho tiền, sau đó ba và các chú sẽ cầm súng lên những chiếc xe đó, sau đó phải mất rất nhiều ngày mới quay lại."

Hạ Hạ quay lại, nhìn thấy vài chiếc xe tải.

"Nhưng, có một số người, giống như ba của hàng xóm Điệp Qua, đều không có trở về." Mạch Sa thấp giọng nói: "Chúng em cũng sợ ba sẽ không trở về."

Chỉ mấy câu nói, Hạ Hạ liền có thể nghe được ý tứ kỳ lạ, cô hỏi: "Thu tiền xong sẽ vận chuyển cái gì?"

Trại Lâm Na thở dài, thẳng thắn nói một câu: "Thuốc*."

*Thuốc: Bản gốc tác giả để bằng tiếng anh Drugs, cho nên vừa có nghĩa là Thuốc (thuốc giảm đau thuộc dược phẩm) và một nghĩa khác nữa là Ma tuý.

Có thể khiến con người ta một đi không trở lại, cho nên thứ vận chuyển đương nhiên sẽ không phải là thuốc bình thường — mà là ma túy.

Ở một khu vực không được chính quyền quản lý như biên giới Mexico - Mỹ thì đây có lẽ là cách kiếm tiền không ai có thể cưỡng lại được.

Nhưng sau đó Trại Lâm Na giải thích: "Tang Lộ chồng tôi anh ấy cũng không muốn! Nhưng nếu anh ấy không giúp những người đó vận chuyển ma túy, họ sẽ giết người!"

"Những người đó" trong miệng Trại Lâm Na chắc chắn là những nhóm buôn bán ma túy xuyên quốc gia.

"Chúng tôi không thể đánh thắng họ nên chỉ có thể chấp nhận điều kiện của họ."

Trại Lâm Na nói: "Họ cho chúng tôi tiền, chúng tôi sẽ mang hàng vào Mỹ. Điều kiện duy nhất của chúng tôi là không được bán hàng ở ngôi làng này. Ở đây, ở đây có rất nhiều trẻ em, nếu chúng nghiện ma túy, thì, thì..."

Nói được nửa câu, Trại Lâm Na bật khóc.

Không khí trở nên bi thương nặng nề, hai đứa trẻ vừa rồi còn sôi nổi cũng trở nên im lặng, chúng ôm lấy mẹ, cư xử vô cùng ngoan ngoãn.

"Mỗi lần vận chuyển ma túy chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền, nhưng hầu như lần nào cũng có người không bao giờ quay lại. Hoặc là đã bị cảnh sát bắt, hoặc... bị tấn công rồi chết."

Nhắc đến từ đó Trại Lâm Na ôm ngực, cơ thể run lên vì sợ hãi xen lẫn lo lắng.

"Lần này chúng tôi còn nhận được nhiều tiền hơn trước." Cô nhìn Hạ Hạ, giọng nghẹn ngào: "Vậy chắc chắn còn nguy hiểm hơn vận chuyển ma túy phải không?"

Hạ Hạ nhìn vào đôi mắt đó, trong lúc nhất thời không biết cách trả lời.

Trước khi đến, cô chỉ biết anh muốn giải cứu Áo Lai đang bị mắc kẹt trong sa mạc. Chỉ có Á La đi cùng Chu Dần Khôn, vẻ mặt bình tĩnh, Hạ Hạ vô thức cho rằng đây không phải chuyện khó khăn gì.

Sau khi đến Mexico, tận mắt nhìn thấy sa mạc vô tận, cô nhận ra mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.

"Tôi biết lần này sẽ đi vào sa mạc, chúng tôi đã sống ở đây rất lâu rồi, cũng đã thấy quá nhiều người vào đó rồi không bao giờ quay trở về nữa."

"Tôi đã khuyên Tang Lộ đừng làm nghề này nữa, nhưng hai đứa con của tôi, một đứa cần phải đến trường, đứa có sức khỏe không tốt thì phải đến bệnh viện, tốn rất nhiều tiền..."

"Nhưng," Trại Lâm Na tha thiết nắm tay Hạ Hạ: "Bọn chúng cần cha hơn, và tôi cần chồng tôi! Chúng tôi không cần nhiều tiền như vậy, miễn là — miễn là," Trại Lâm Na có chút kích động: "Chỉ cần anh ấy sống, chỉ cần anh ấy không chết!"

Bà ấy nhìn vào cô gái trước mặt đầy mong đợi: "Hạ Hạ, mối quan hệ của cháu và ông chủ trẻ đó rất thân thiết có đúng không?"

Câu hỏi này khiến Hạ Hạ không nói nên lời, cô im lặng mấy giây, nhưng vẫn gật đầu.

Người phụ nữ như ôm lấy chiếc phao cứu mạng: "Vậy xin hãy giúp đỡ bọn trẻ, chúng tôi sẵn sàng trả lại tiền và cung cấp chỗ ở, thức ăn miễn phí, mọi người có thể đừng để chồng tôi đi sa mạc và đừng để con tôi mất cha được không..."

Trại Lâm Na cố gắng sắp xếp lại lời nói, giọng điệu chân thành, nhưng lại rất nhỏ, như sợ bị người trong phòng nghe thấy.

Hạ Hạ cúi đầu nhìn đôi bàn tay thô ráp nắm lấy tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Mạch Sa và Cái Tỉ đang nhìn mình.

Đôi mắt của trẻ thơ là trong sáng và chân thành nhất, mà cô là người hiểu rõ nhất cảm giác mất cha là thế nào.

Nếu có thể, Hạ Hạ mong rằng mọi đứa trẻ đều có thể lớn lên hạnh phúc và an toàn bên cạnh cha mẹ.

Nhưng mà, cô nhìn hai mẹ con trước mặt, cô không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng.

*

Trong nhà.

Tang Lộ đề nghị: "Một số Lực lượng Phòng vệ của chúng tôi là quân nhân đã tham gia huấn luyện dã chiến chuyên nghiệp trên sa mạc, nhưng họ vẫn chưa quay lại, cho nên chúng ta vẫn cần phải có một kế hoạch kỹ lưỡng hơn trước khi tiến vào sa mạc."

"Sa mạc Sonoran khác với sa mạc Sahara, có thể tìm thấy thực vật bên trong, chẳng hạn như xương rồng. Chỉ cần có thức ăn, ở trong hai hoặc ba ngày sẽ không có vấn đề gì."

"Nhưng như vậy chỉ phù hợp với tình hình không có cuộc phục kích ở vành đai."

Kevin nói trong bộ đàm liên lạc từ xa: "Nếu không có kẻ địch nào tiếp tục phục kích, là một lính đánh thuê toàn diện đã trải qua quá trình huấn luyện trên sa mạc, Áo Lai có rất ít khả năng bị mắc kẹt. Hắn chọn gửi tiến hiệu cầu cứu thay vì trực tiếp lao ra ngoài đủ cho thấy họ không còn khả năng di chuyển tự do nữa, chắc là đã bị bao vây hoàn toàn."

"Thực ra thức ăn nước uống không phải là vấn đề lớn gì đâu, gói trang bị cung cấp đủ cho mỗi người trong Lực lượng vũ trang có thể kéo dài từ ba đến bốn ngày, vấn đề thực sự là chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở sa mạc lên tới hàng chục độ. Họ đã ở trong sa mạc gần hai ngày hai đêm trong tình trạng không có lửa để sưởi ấm, ở suốt đêm trong sa mạc sâu lạnh giá, ngoại trừ Áo Lai, thể chất và tinh thần của những người khác hẳn đã đạt đến giới hạn."

Vừa nói xong, Kevin xen vào: "Anh Khôn, ngoài vũ khí do Lực lượng Phòng vệ cung cấp, còn có một chiếc Barrett đang trên đường vận chuyển đến, nó sẽ nhanh chóng đến nơi."

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy có người gọi tên Tang Lộ ở ngoài nhà. Á La đi theo ra ngoài, lúc quay lại trên tay đã có thêm một hộp súng bắn tỉa.

Á La mở hộp ra kiểm tra: "Súng vẫn ổn."

Bước tiếp theo là đợi lệnh của Chu Dần Khôn.

Nên trực tiếp tiến vào sa mạc hay là đợi đến khi có đủ nhân lực rồi mới tiến vào.

Á La im lặng không nói gì nhưng Kevin đề nghị nên đợi. Mặc dù biết bản thân Chu Dần Khôn là lính đánh thuê, năm đầu đời đã trải qua vô số khóa huấn luyện tàn khốc và khắc nghiệt, bao gồm hàng chục lần sinh tồn và truy đuổi trên sa mạc, nhưng vào thời điểm đó phần lớn đều là làm việc theo nhóm.

Hiện tại, Chu Dần Khôn chỉ có Á La ở bên cạnh.

Nếu là A Diệu, Kevin sẽ không lo lắng như vậy. Nhưng kia chỉ là một cậu bé còn đang ở độ tuổi thiếu niên, lại còn mới chỉ ở bên cạnh Chu Dần Khôn một thời gian ngắn, đúng là thực sự khiến người ta cảm thấy bất an.

"Anh Khôn, sao anh không đợi người của chúng ta đến rồi hẵng hành động, đội của Bruno đã hoàn thành nhiệm vụ, vẫn đang trên đường tới đây."

Chu Dần Khôn hỏi: "Bao lâu?"

Kevin dừng lại ở đó: "Mười tiếng."

Đối với người ở ngoài sa mạc mà nói, mười tiếng còn chưa đến nửa ngày, thời gian cũng không dài. Nhưng đối với những người ở sâu trong sa mạc, mỗi phút, mỗi giây đều là cực hình.

Trong phòng yên tĩnh, ngay cả âm thanh nhỏ nhẹ của điện cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Mặc dù Kevin ở đầu bên kia không giải thích rõ ràng lý do nhưng Á La có thể nghe hiểu được. Thấy Chu Dần Khôn không lên tiếng, có vẻ như đang do dự, thiếu niên im lặng rũ mắt xuống.

Là một nhóm lính đánh thuê toàn diện mới, Á La cũng đã tham gia huấn luyện trên sa mạc. Lần đầu tiên là ở sa mạc Thar ở Ấn Độ, cậu ta phải băng qua sa mạc mà không có trang bị, đó cũng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy sa mạc. Cuộc vượt biên đó kéo dài trọn hai tháng, từ hai trăm người cho đến lúc ra được bên ngoài chỉ còn lại hai người cuối cùng.

Lần thứ hai là vào năm ngoái tại sa mạc Loot* của Iran, nơi đó cậu ta gặp phải một đợt nắng nóng cực độ hiếm thấy trong một trận chiến đội sa mạc, đó cũng là lần tiên cậu ta suýt chết.

*Loot: Dasht-e Loot

Trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt, nhiệm vụ thực sự cũng trở nên đơn giản hơn. Nhưng cậu ta vẫn nhớ rất rõ cuộc đời và sự tuyệt vọng đã trải qua trong quá trình huấn luyện tàn khốc đó như thế nào.

Khi biết có địch phục kích, việc đợi người của mình đến rồi mới ra tay là đúng.

Nhưng trong vòng một hoặc hai giây, người đàn ông đưa ra quyết định: "Không đợi. Đổi xe, điều chỉnh súng, lập tức đi vào."

Nghe vậy, Á La vội ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Chu Dần Khôn. Ý của anh Khôn là anh vẫn sẽ hành động chỉ với một mình cậu ta bên cạnh?

"Mày còn chờ cái gì nữa?"

Á La trong mắt mờ mịt lại có ánh sáng len lỏi lên: "Vâng, anh Khôn!"

Cậu ta cầm hộp súng lên, nhanh chóng nói với Tang Lộ vài câu, Tang Lộ gật đầu, cầm hộp dụng cụ trong góc cùng nhau đi ra ngoài.

Chu Dần Khôn là người duy nhất còn lại trong nhà.

Bây giờ mệnh lệnh đã được đưa ra, Kevin không nói nữa mà chuyển sang vấn đề khác: "Anh Khôn, không thể ngẫu nhiên mà giao dịch này bị tấn công."

Chu Dần Khôn nghịch nghịch chiếc bật lửa, nhìn chằm chằm vào bản đồ trên màn hình, anh ậm ừ.

"Liệu có phải là do các băng đảng châu Á đã cố tình hành động không? Sau vụ tấn công, họ đã liên lạc với em nếu chúng ta cần giúp đỡ tìm kiếm các thành viên lực lượng vũ trang mất tích thì có thể liên hệ nhưng em đã từ chối. Lần đầu tiên các băng đảng châu Á yêu cầu giao hàng ở biên giới Mexico-Mỹ nhưng lại xảy ra chuyện, chẳng lẽ bọn chúng muốn lợi dụng người khác, giả dạng là bên thứ ba để cướp hàng, ăn chặn điều khoản?"

"Trừ khi bọn chúng bị điên." Tiếng châm thuốc phát ra từ đầu bên kia.

Kevin suy nghĩ một lúc rồi phản ứng.

Đối với những người trung gian như các băng đảng châu Á, nguồn cung* hàng trực tuyến ổn định là điều quan trọng nhất.

*Nguồn cung: nguồn cung cấp hàng.

Bởi vì một khi nguồn cung bị cắt, người mua và thị trường sẽ bị mất ngay, phân tích cuối cùng thì tất cả những gì mất đi là tiền. Cho nên chỉ cần đầu óc bọn chúng không bị úng nước thì không thể nào phá hủy nguồn cung cấp hàng hóa luôn sẵn có và ổn định như vậy được, thế chẳng khác nào tự cắt đứt sinh kế của chính mình.

Nhưng mà không thể loại trừ khả năng có người trong nội bộ đang cố tình làm điều xấu.

Chu Dần Khôn nói: "Theo dõi tin tức về các băng đảng châu Á, cũng như các băng đảng Mexico đã đối phó và có mâu thuẫn với chúng."

"Anh Khôn nghi ngờ việc đó là do người dân địa phương ở Mexico làm? Đúng vậy. À, các băng đảng châu Á đã chuyển sang buôn bán trên mặt đất rồi, nguyên nhân là do một đoạn đường hầm ở biên giới Mexico-Mỹ tạm thời bị đình chỉ nên chúng dự định sử dụng hàng hóa để vào Mỹ. Bị tấn công giữa lúc đang giao dịch, một cú cũng có thể đánh cho tan tác, cho nên phải có người biết rõ tuyến đường vận chuyển xuyên biên giới và biết được đường hầm không còn sử dụng được."

Lúc này, giọng điệu của Kevin rất nghiêm túc:" Nếu thực sự là một băng đảng địa phương ở Mexico, họ rất thông thạo địa hình và cảnh sát chính quyền địa phương. Anh Khôn, anh và Á La đi vào sa mạc vào lúc này sẽ rất nguy hiểm."

"Còn có" Kevin chợt nghĩ đến chuyện khác: "Kỳ lạ là sao bọn chúng chỉ chăm chăm vào con người? Đã tân công giao dịch rồi sao không lấy hàng đi mà lại cứ truy đuổi Áo Lai và những người khác? Làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, anh Khôn, anh có muốn tạm dừng hành động trước không?"

Lúc này, một bóng người xuất hiện ở cửa, Chu Dần Khôn ngước mắt lên.

Á La báo cáo: "Anh Khôn, đã chuẩn bị sẵn sàng."