Khoảnh khắc cô vừa muốn lao ra.
“Đừng cử động.”
Người đàn ông nằm trên mặt đất đột nhiên lên tiếng, Hạ Hạ giật mình, còn tưởng cô đang gặp ảo giác.
“Chưa chết, kiên nhẫn một chút.” Chu Dần Khôn nói: “Nếu không phát súng tiếp theo sẽ trúng cháu.”
Dưới chân núi, trong máy liên lạc truyền đến một âm thanh: “Báo cáo, đã bắn trúng mục tiêu. Hãy cử người đến xác nhận thi thể.”
“Nhận được.” Chisov suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thêm một phát nữa.”
Sau khi nghe qua bản dịch, Phán Lực Ngang gật đầu đồng ý, cùng lúc ông ta vẫy tay, Bì Sa Văn và Bậc Mộc Lạp liền hiểu ra, ngay lập tức bắt đầu sắp xếp người lên núi.
Chu Dần Khôn ngửi thấy máu trên cổ mình, đại khái biết vết thương dài bao nhiêu. Miệng vết thương tạo ra bởi những mảnh vỡ của thân cây do tác động của viên đạn. Nếu không phải do anh né nhanh, viên đạn đã xuyên qua cổ, không biết sẽ chết thảm như nào.
Anh nằm bất động ở đó hai giây, sau đó đột nhiên lăn sang bên phải, cùng lúc tiếng súng vang lên, viên đạn bay tới, đá trên mặt đất bị băn vỡ thành từng mảnh, Chu Dần Khôn thành công chạy ra phía sau tảng đá Hạ Hạ đang đứng.
Ở dưới chân núi, sau khi nghe báo cáo của tay súng bắn tỉa, Chisov cau mày: “Hắn giả chết.”
Quân đội và cảnh sát Thái Lan tiến vào núi, hắn ra lệnh: “Nhắm giữ mục tiêu.”
Dù sao thì mục tiêu đã bị khóa, biết có tay súng bắn tỉa, hai người đứng sau tảng đá cũng không dám hành động liều lĩnh, chỉ có thể trung thực đứng đó. Khi quân Thái tới, họ càng không thể trốn thoát.
Hạ Hạ nhìn thấy vết thương trên cổ Chu Dần Khôn, máu chảy xuống cổ anh, thấm vào quần áo: “Cháu, cháu sẽ băng bó cho chú.”
Nghe được giọng nói lo lắng của cô, người đàn ông đang tìm cách khác khác quay người lại nói: “Cháu tính lấy cái gì?”
Cô gái nhìn qua, miếng gạc rơi xuống cách đó không xa. Vị trí có chút bất tiện, nhìn như chỉ cách hai ba bước, nhưng nếu muốn ra đó lấy thì vị trí chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Nhưng trong mắt Chu Dần Khôn, việc quan trọng bây giờ không phải là chuyện này, một vết cắt nhỏ cũng không giết chết được ai.
Mà thứ quan trọng là hiện tại họ đã bị khóa tại chỗ này, không thể di chuyển. Phán Lực Ngang nhất định sẽ phái người lên núi, một khi hình thành công kích song phương thì sẽ càng rắc rối hơn. Cho nên, phải loại bỏ xạ thủ bắn tỉa trước khi những người đó lên núi.
“Cháu có thể dùng cái này để móc nó lại được không?” Hạ Hạ rút ra một cành cây dài từ dưới đất.
Đã vậy rồi mà con thỏ nhỏ này chỉ muốn băng bó cho anh. Chu Dần Khôn cười nói: “Được. Nhưng sẽ thu hút viên đạn đến đây, không sợ sao?”
Hạ Hạ nhìn anh, không biết anh đang nghiêm túc hay nói đùa.
“Tay bắn tỉa không thể nhìn thấy cháu, nhưng hắn ta có thể nhìn thấy miếng gạc. Nếu miếng gạc di chuyển, hắn sẽ bắn nó. Hắn không thể bắn tới vị trí của cháu, nhưng tôi có thể nhắm vào hắn ta, hiểu không?”
Hạ Hạ suy nghĩ một lúc, cô gật đầu.
Cái này giống như cách anh dùng ấm nước để thu hút sự chú ý của tay bắn tỉa, để cành cây của cô móc lấy miêng gạc thu hút tay bắn tỉa bắn, từ đó Chu Dần Khôn có thể xác nhận phương hướng và vị trí của đối phương. Cô nhìn Chu Dần Khôn đưa súng xuyên qua khe hở giữa phía dưới bên trái của tảng đá và mặt đất, cả người áp sát mặt đất, thân thể ẩn trong cỏ, cằm ấn xuống đất.
Anh nằm đó, cỏ xung quanh không nhúc nhích. Mặc dù anh ấy đang thở nhưng cơ thể anh lại không hề cử động.
"Chính là như này." Anh nhìn ống ngắm: "Hạ người xuống, không được nghiêng người, móc miếng gạc lại từ bên phải."
Hạ Hạ làm theo lời anh nói, cô quỳ sau tảng đá, lấy cành cây móc miếng gạc lại.. Sau đó từ từ móc lại về phía bên phải. Có điều tay súng bắn tỉa ở phía đối diện cũng không nổ súng. Chu Dần Khôn nheo mắt lại, có vẻ đối phương cũng biết anh muốn làm gì.
"Cởi bộ đồ ghillie ra."
"À, được." Sau khi Hạ Hạ cởi ra, Chu Dần Khôn nói: "Phương pháp tương tự, giả vờ như đang bò, càng chậm càng tốt."
Hạ Hạ dùng cành cây để giữ bộ đồ ghillie, từ phía bên phải từ từ thò ra một chút, sau đó lập tức rút lại, đợi hai giây, sau đó lại từ từ thò ra một chút. Ở góc nhìn đối diện, hành động này giống như vai của một người duỗi ra rồi rút lại.
Ngay khi bộ đồ ghillie lộ ra lần nữa thì có một tiếng "ầm" vang lên, viên đạn găm vào bên phải của tảng đá khiến các mảnh vỡ lập tức bay ra, Hạ Hạ vô thức hét lên, vội vàng thu lại cành cây và bộ đồ ghillie. Mặt đất rải đầy sỏi đá, cô nghĩ lại còn sợ, cô đặt cành cây có bộ đồ ghillie sang một bên, đi đến cạnh Chu Dần Khôn.
Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhìn thấy một tia lửa nhỏ nhất từ phía bên kia. Cú bắn này đã xác nhận được phương hướng, nhưng lại không thể xác định được vị trí cụ thể, chỉ còn lại một viên đạn bắn tỉa, cơ hội của anh chỉ có một.
Chỉ một phát nữa, một phát nữa thôi.
Nhưng đối phương hiển nhiên rất có kinh nghiệm, sau khi nổ súng nhưng có động tĩnh gì. Đây là loại giằng co thông thường giữa các tay súng bắn tỉa, nói trắng ra thì loại giằng co này là một khoảng thời gian dài tĩnh lặng và chờ đợi, may mắn là bọn họ cách vị trí dưới núi đủ xa, quân đội và cảnh sát Thái Lan sẽ không thể đến trong một thời gian ngắn.
Tuy anh không nhìn cô nhưng vừa rồi bị viên đạn bất ngờ bắn đến cô đã sợ hãi đến mức hét lên, người đàn ông cũng biết sức chịu đựng tâm lý của cô đã đến giới hạn.
"Trước tiên nghỉ ngơi đi." Anh nói: "Tạm thời từ bên kia sẽ không bắn thêm phát súng nào nữa."
Hạ Hạ gật đầu, dựa lưng vào đá, nhắm mắt bình tĩnh lại. Căng thẳng và lo lắng đã tiêu hao rất nhiều thể lực của cô, cô cảm thấy cổ họng khô rát, mí mắt nặng trĩu. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, lại có người bảo vệ, Hạ Hạ ôm chân, vô thức úp mặt vào đầu gối.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng xào xạc, đột nhiên mở mắt nhìn xung quanh, nhưng lại không có gì. Có lẽ là mơ? Cô vỗ ngực, vô thức nhìn người đàn ông bên trái, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Lúc này, Hạ Hạ lại nghe thấy tiếng xào xạc.
Cô nhìn theo âm thanh đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Một con rắn đốm đen từ bên trái lao thẳng về phía Chu Dần Khôn. Cô chợt nhớ tới vết thương trên cổ anh, chính máu đã thu hút con rắn. Nó không to cũng không dài, nhưng những đốm đen trên người lại vô cùng quái dị, tốc độ và thế trận thậm chí còn không sợ người chút nào.
Thứ đó càng ngày càng gần, Hạ Hạ sợ hãi đến mức toàn thân cứng đờ, há miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
"Đừng sợ." Chu Dần Khôn đột nhiên lên tiếng, Hạ Hạ nhìn thấy con rắn bò lên eo anh rồi bò lên lưng anh.
"Nó đến là vì máu." Anh bất động, vẫn nhìn chằm chằm vào ống ngắm: "Tránh xa ra, đừng kích động đến nó."
1
"Vậy thì chú phải làm sao? Nó, nó trông kỳ lạ lắm." Nỗi sợ hãi khiến nước mắt sinh lý của cô trào ra: "Nó chắc chắn không phải là một con rắn bình thường. Nếu nó có độc sẽ... sẽ..."
"Có huyết thanh, chỉ cần tiêm trước 24 giờ." Con rắn bò lên vai anh: "Nếu bây giờ cử động, đầu sẽ lập tức nổ tung ngay."
Hạ Hạ hiểu ý anh, nhưng... cô bất lực nhìn con rắn vươn tới cánh tay của anh, nó đứng thẳng lên, rõ ràng là nó muốn cắn vết thương nghiêm trọng của anh.
Tim cô chợt thắt lại.
Cô không biết anh đã gặp phải loại chuyện này bao nhiêu lần, cho dù nó có nhiều đến mức mười đầu ngón tay cũng đếm không nổi đi chăng nữa, nhưng cô chỉ biết có một số loài rắn có nọc độc cực mạnh, chất độc này chỉ cần cắn một phát có cũng thể làm tê liệt dây thần kinh nên tiêm huyết thanh thông thường có thể sẽ không có tác dụng.
Hạ Hạ nhìn vào gương mặt của người đàn ông. Anh làm tổn thương cô nhưng anh cũng cứu cô.
Cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra.
Vào lúc thân rắn đứng thẳng lên, Chu Dần Khôn đang chuẩn bị bị nó cắn, đột nhiên anh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, trên cổ cũng không có cảm giác đau đớn như anh tưởng tượng, khóe mắt nhìn thấy một cổ tay thon thả, bàn tay nhỏ bé của cô tóm lấy con rắn bằng tay không.
Hạ Hạ vừa cầm lấy nó cô liền hối hận. Thân rắn lạnh lẽo, mềm oặt, trơn tuột, khoảnh khắc cô tóm lấy nó, dường như nó đang tức giận, đuôi rắn nhanh chóng quấn quanh cổ tay cô, miệng rắn há to, nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến toàn thân cô run lên, lông tơ khắp người ớn lạnh, cô không thể phát ra âm thanh nào, tay phải duỗi thẳng ra do sợ nó lao về phía mình, khuỷu tay trái vô tình chạm vào lưng anh, cành cây đang giữ bộ đồ ghillie từ phía sau tảng đá rơi ra.
"Bang!" Một phát bắn chính xác từ phía đối diện bắn trúng cành cây, cành cây gãy bật ra xa, Hạ Hạ sợ hãi run lên, hô hấp trở nên trì trệ, tứ chi vô thức trở nên yếu ớt không khống chế được.
"Đừng buông ra." Chu Dần Khôn nghe thấy cô khẩn trương rên rỉ, hơi thở nặng nề, nhưng vẫn không hề nhúc nhích. Lúc này, ai làm loạn vị trí trước nhất định sẽ chết.
"Ngoan, đừng buông nó ra." Sau lưng người đàn ông đổ mồ hôi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ống ngắm, giọng nói kiên định: "Sớm thôi, sẽ sớm ổn thôi."
Hạ Hạ biết cô không nên buông tay. Một khi cô buông ra, con rắn đang giận dữ sẽ quay lại tấn công cô dữ dội, có thể là do bản năng sinh tồn, tuy cô không cảm nhận được sức lực trên tay phải của mình, nhưng cô biết cô đang nắm chặt nó, lời nói chắc chắn của người đàn ông mang đến cho cô hy vọng, cô buộc mình phải nhắm mắt lại.
Lại một phát súng nữa từ phía đối diện, lần này trúng vào mép trái của tảng đá, sỏi văng tung tóe vào đầu và mặt của hai người, Hạ Hạ nhắm mắt cắn môi, cầm con rắn trong tay, toàn thân cứng đờ.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng súng "ầm", cô vô thức run lên. Ở sườn đồi đối diện, một bóng đen nhanh chóng lăn xuống.
Chu Dần Khôn đứng dậy, rút ra một con dao găm đâm vào miệng con rắn, đầu con rắn lập tức bị xẻ làm đôi theo chiều ngang, cái đuôi rắn quấn chặt quanh cổ tay cô gái lập tức buông ra. Chu Dần Khôn mở bàn tay đang nắm chặt của cô ra, con dao găm cắt thẳng xuống phía dưới, con rắn đốm đen bị xẻ đôi, anh chém đôi nó rồi ném xuống núi.
Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng mở từng ngón tay ra, Hạ Hạ nức nở mở mắt, nhìn thấy tay cô trống rỗng, người đàn ông kiểm tra đi kiểm tra lại.
"A..." Cô không kìm được nước mắt, nước mắt lăn dài trên khóe mắt. Vừa nãy thực sự rất đáng sợ.
Chu Dần Khôn ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy trên khuôn mặt lấm bùn của cô có hai vết nước, anh không nói gì, lấy trong người ra lọ huyết thanh duy nhất chuẩn bị tiêm vào người cô.
Người đang khóc nói: "Cháu... hình như không bị thương."
Bàn tay bị chuột rút đã có lại được cảm giác, lòng bàn tay và mu bàn tay không có vấn đề gì, chỉ có khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ hình như bị răng rắn cào rách một chút. Giọng cô vẫn nghẹn ngào nức nở: "Tốt nhất đừng lãng phí, lỡ như chuyện đó xảy ra lần nữa thì sao."
"Tiết kiệm là thứ gây nghiện phải không?" Người đàn ông đâm kim vào da cô, Hạ Hạ co rúm người lại.
"Đi đâu cũng không thích nghi được, di chuyển ở đâu cũng sốt tới mấy ngày, cơ thể của cháu có thể chịu đựng được chuyện này sao?"
Hạ Hạ tự mình lau nước mắt, nghĩ ngợi, lời anh nói có vẻ đúng. Huyết thanh được tiêm vào cơ thể cô như một liều thuốc trấn an, lúc này cô mới thả lỏng, cảm thấy sức lực như bị rút cạn.
Chu Dần Khôn rút kim ra, ngẩng đầu nhìn chuỗi tràng hạt Phật châu trên cổ tay cô. Bàn tay đeo chuỗi hạt cầm lấy con rắn sắp cắn anh.
Người đàn ông dùng gạc quấn toàn bộ bàn tay phải của cô lại, anh im lặng hai giây, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô gái.
"Chu Hạ Hạ, ai cho phép cháu làm chuyện này?"
Ánh mắt anh sắc bén nóng bỏng, nhưng lại không có vẻ gì là đang mắng cô. Bị nhìn chằm chằm như vậy trong lòng Hạ Hạ run rẩy: "Cháu, cháu vừa nhớ tới chuyện giữa chú và cún con, nếu lỡ... con rắn này rất độc, chú có thể sẽ chết."
Cô nhìn anh, sau đó cúi đầu nói: "Chú đã không bỏ rơi cún con ngay cả khi chú gặp nguy hiểm nhất. Cháu nghĩ... cún con cũng sẽ không bỏ rơi chú."
Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm cô mà không nói một lời, một lúc sau, anh đột nhiên ngẩng mặt lên: "Thế cháu không sợ phải chết ở đây cùng với tôi à? Chu Hạ Hạ, chúng ta hết đạn rồi."
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Hạ khẽ động, sau đó bàn tay quấn băng cử động, lấy từ trong người ra một khẩu súng lục, đầu súng hướng về phía anh. Người đàn ông cứng đờ, theo bản năng cảnh giác.
Súng ở trong tay cô, ở khoảng cách này cô có thể dễ dàng bắn trúng.
2
"Cái này cháu vừa nhặt được." Hạ Hạ khịt khịt mũi rồi đưa súng cho anh: "Chú có thể dùng tạm cái này trước."
Chu Dần Khôn nhìn vào mắt cô, tuy đẫm nước mắt nhưng lại cực kỳ sạch sẽ. Được trao cho một khẩu súng, cô thậm chí còn không nghĩ đến việc tận dụng cơ hội để giết người. Anh để cô cầm súng rồi trực tiếp ôm người vào lòng.
3
Không có bộ đồ ghillie, ôm vào vừa gầy gò vừa nhỏ bé, cơ thể cô hơi run, như này càng khiến người ta không nỡ buông ra.
Đúng lúc này, trong rừng rậm gần đó đột nhiên có chuyển động, Chu Dần Khôn cầm súng giơ tay tính bóp cò, trong rừng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Lão đại là em! Là người của ta!"
4
Người lên tiếng là Carl, nhưng người đầu tiên bước ra lại là Tra Sai.
1
Bọn họ chỉ vừa mới đến, vừa đến nơi đã thấy hai người đang ôm nhau, Tra Sai đang định đi ra ngoài nhưng Carl nhất quyết muốn nhìn trộm, nếu không phản ứng nhanh thì hắn ta đã bị chính người của mình bắn chết.
2
Chu Dần Khôn nhìn hai người bước ra khỏi rừng rậm, vẻ mặt không kiên nhẫn cau mày, sớm không đến muộn không đến.
2
Tra Sai đầu tiên xác nhận không có người tới gần chân núi, sau đó báo cáo: "Anh Khôn, chúng em đã tìm được một điểm rút lui gần hơn, có thể tiết kiệm được một nửa khoảng cách."
Chu Dần Khôn hừ một tiếng: "Tới đó trước đi."