Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 20




Chu Diệu Huy rất giữ lời, 30kg thuốc gây ảo giác mà Chu Dần Khôn yêu cầu đã được đưa tới vào rạng sáng.

Sau khi hàng đến, dùng tốc độ nhanh nhất đi qua con đường cũ, cuộc giao dịch được bàn bạc ở nơi gần bến tàu nhất, một khi hàng đã rời khỏi tay, mọi tổn thất sẽ không còn liên quan đến người bán.

Sau khi Ô Tác Khoa kiểm hàng, ông ta liền báo cáo với ông chủ Y Vạn, Chu Dần Khôn ngồi trong xe, A Diệu đưa cho anh xem hồ sơ nhập cảnh, người đàn ông mỉm cười, tùy ý xua tay, chiếc xe nhanh chóng lái đi.

Anh giữ lời đưa Tạp Na đến Koh Samet nghỉ dưỡng, nán lại ở đó gần một tháng.

Koh Samet là một hòn đảo nhỏ nằm trong vịnh Thái Lan, cách Bangkok khoảng 220km về phía Đông Nam, là địa điểm của Công viên tự nhiên Quốc gia, có nhiều bãi biển tự nhiên ở bờ biển phía Đông của đảo, bờ biển phía Tây của đảo nổi tiếng cho việc ngắm hoàng hôn.

Có Tạp Na bên cạnh, vết thương trên tay Chu Dần Khôn nhanh chóng lành lại, máu thịt đã đỡ gớm hơn, hoạt động như bình thường, chỉ là... để lại một vết sẹo rất khó coi.

A Diệu đi theo từ xa, nhìn bàn tay của Chu Dần Khôn từ khi quấn băng gạc đến khi được gỡ băng ra, lại từ từ đóng vảy và biến thành sẹo, anh ta lại nhớ về chuyện xảy ra ở Tháp Sathorn ngày đó.

Ngay cả anh ta còn vậy, không biết anh Khôn nhìn thấy sẽ nghĩ gì.

*

Vết thương trên lưng và trên cổ của Chu Hạ Hạ gần như đã lành, mặc dù vẫn còn nhìn thấy một số dấu vết nhưng cổ họng của cô hiện tại có thể nói chuyện bình thường mà không cảm thấy đau.

Ban đầu, bởi vì câu nói của Chu Dần Khôn mà cô không thể ngủ ngon suốt nửa tháng, dấu vết thâm quầng dưới mắt khiến Tát Mã lo lắng, bà cũng đã đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra.

Hôm nay là đã gần một tháng trôi qua, nhưng anh vẫn chưa tới trả thù, chuyện này xem như là cho qua rồi nhỉ?

Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Cô thực sự đã cắn Chu Dần Khôn rất nặng, nếu như ba cô không đồng ý với anh, có lẽ Chu Dần Khôn đã bẻ gãy cổ cô ngay tại chỗ rồi.

Suy cho cùng, Hạ Hạ cảm thấy đó chính là lỗi của mình. Nếu tối hôm đó cô không ra ngoài, cô cũng sẽ không gặp được Chu Dần Khôn, đồng thời cũng sẽ không cho anh cơ hội dùng điện thoại của cô để gọi cho ba cô. Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

Nhưng vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân, càng nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông đó, trong lòng lại càng sợ hãi. Chiếc bánh đặt cho Tụng Ân cuối cùng cũng được mẹ cô lấy về, cô gửi ảnh và lời chúc sinh nhật cho cậu, nhưng rồi cũng chẳng có phản hồi nào.

Hạ Hạ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nhận được thông báo đăng ký tham gia trại hè từ thiện quốc tế.

Hàng năm cứ vào đầu tháng 6, trước khi khai giảng của mỗi trường trung học, liên đoàn Doanh nghiệp Thái Lan và Bộ Văn hóa Thái Lan sẽ phối hợp với nhau cùng tổ chức trại hè từ thiện cho học sinh trung học. Hoạt động này sẽ kéo dài trong một tháng và được chia làm 3 phần: phiên chợ từ thiện, thi đấu thể thao và thi đấu trí tuệ.

Số tiền kiếm được từ hoạt động từ thiện sẽ được sử dụng để cứu trợ bệnh cho trẻ em tật nguyền, cho trại trẻ mồ côi, cho trường học và hỗ trợ các gia đình thất nghiệp ở Thái Lan, đồng thời kết quả của các cuộc thi thể thao và thi trí tuệ sẽ được ghi vào hồ sơ cá nhân, nếu như muốn đậu vào trường học như Chulalongkorn, cơ hội này đương nhiên không thể bỏ qua.

Cô hơi băn khoăn liệu Tụng Ân có xuất hiện tại trại hè từ thiện sau khi xem thông báo đăng ký hay không.

Vợ chồng Chu Diệu rất hài lòng với sự sắp xếp của con gái, nhưng suy cho cùng thì họ vẫn lo lắng về sự an toàn của Hạ Hạ khi cô một mình đến Pattaya để tham gia trại hè.

Chu Diệu Huy kiến nghị để Tát Mã đi cùng Hạ Hạ, nhưng Hạ Hạ từ chối. Bởi vì đồ ăn và chỗ ở trong trại hè đều được sắp xếp có quy củ rồi, giáo viên và tình nguyện viên sẽ đồng hành cùng cô trong suốt quá trình, còn nữa dù sao thì khai giảng xong cô sẽ lên cấp 3, không phải lúc nào cô cũng giống như khi còn nhỏ phải có mẹ đi cùng. Đã đến lúc phải học tự lập rồi.

Chu Diệu Huy nghe xong lời nói của con gái, vui vẻ gật đầu. Trong lòng cảm thấy rất xúc động, đứa bé còn bé xíu khi xưa không biết từ khi nào mà giờ đã trưởng thành rồi. 

Trong những sự kiện từ thiện quy mô lớn như vậy, hầu như tất cả học sinh cấp hai đều sẽ đăng ký tham gia, dù sao cũng đều là những đứa trẻ của gia đình giàu có, giáo viên cũng chẳng dám lơ là.

Hơn nữa... Chu Dần Khôn hình như đang đi nghỉ mát mà, ngoại trừ anh rảnh rỗi không có việc gì làm chạy đi làm khó người khác thì hầu như không ai biết thân phận của Hạ Hạ, cũng có chút an toàn.

Thế là Hạ Hạ tự mình thu dọn đồ đạc, theo sự sắp xếp của giáo viên đến cổng trường học, lên xe buýt đến chỗ từ thiện Pattaya.

*

Chu Dần Khôn bề ngoài thì đi nghỉ ở đảo Samet, nhưng thực tế thì giữa chừng đã rời đi.

Buổi tối, anh và Tạp Na đang hóng gió biển và ngắm cảnh đêm trên biển, A Diệu cầm điện thoại di động của Chu Dần Khôn đi tới: "Anh Khôn."

Chu Dần Khôn liếc nhìn dãy số, chậc lưỡi thiếu kiên nhẫn:  "Dây dưa mãi không dứt"

Tạp Na đang cắt trái cây cho anh nhìn thấy vẻ mặt của Chu Dần Khôn thì biết đây là chuyện làm ăn. Cô ta đặt con dao gọt trái cây xuống, tự nhiên nói: "Em đi pha trà cho anh."

"Không cần."

Chu Dần Khôn nắm lấy cổ tay cô ta: "Em cứ làm việc của em đi."

Tạp Na có chút kinh ngạc, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, nơi cổ tay anh nắm có chút nóng, mặt cô ta hơi đỏ lên.

Chỉ là người đàn ông bên cạnh không chú ý đến những thay đổi nhỏ này của cô ta, anh cầm điện thoại qua, giọng điệu lười biếng trả lời: "Nghe đây, anh Tháp Tang."

"Ôi, A Khôn, cậu đừng gọi tôi như vậy, nghe thật đáng sợ." Giọng nói của người đàn ông bên kia ước chừng bốn mươi tuổi, nói tiếng Trung bập bẹ, giọng điệu tâng bốc: "Nghe nói gần đây cậu đang bán hàng?"

Chu Dần Khôn nheo mắt: "Ai nói vậy."

"À, không phải sao, chính là người anh em trước đây trốn sang Nga nói hiện nay trên thị trường xuất hiện một loại chất gây ảo giác cực tốt, vừa đắt tiền lại vừa khó kiếm, nếu không có công nghệ cao thì không thể điều chế ra được. Số lượng hàng hóa trên thị trường Nga không nhỏ, ngoại trừ gia đình cậu còn ai có thể lấy ra được chứ. Ông cụ mấy năm nay không quản đến chuyện này, mà tôi cũng chưa bao giờ nghe nói anh cả của cậu qua lại với người Nga. Nhưng mà cậu... trước đây không phải cậu định cùng họ xây dựng một nhà máy quân sự sao? Nhân tiện..."

Chu Dần Khôn cười chế nhạo: "Được rồi, vậy để tôi nói rõ cho ông hiểu nha, số lượng hàng năm nay đã được xuất xưởng. Trừ khi có trường hợp đặc biệt, ông già sẽ không đồng ý sản xuất ra nhiều hơn nữa. Nếu như muốn thì phải đợi đến năm sau đi."

"Hả? Tiền tới tay rồi mà cũng từ chối sao?"

"Hàng lớn thì rắc rối cũng lớn, tiền đưa tới cửa cũng phải có mạng tiêu đã."

Chu Dần Khôn bình thường không thích nghe ông già giảng đạo, nhưng mà những lời này dùng để chặn miệng Tháp Tang thì lại quá hợp lý.

"Thiệt là, ông cụ nhiều năm rồi mà vẫn cẩn thận như vậy."

Chu Dần Khôn lười nghe hắn nói nhảm, đang định cúp điện thoại thì Tháp Tang lại nói: "A Khôn, tôi đây là tình huống đặc biệt. Cậu nói ông cụ có thể đồng ý không?"

Chuyện vẫn chưa kết thúc, Chu Dần Khôn nói: "Nói nghe thử."