Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 17




Mặc dù hai anh em họ có xích mích nhưng dù sao thì Chu Diệu Huy vẫn hiểu Chu Dần Khôn hơn những người ngoài ở đây.

Ví dụ như, anh ăn mềm không ăn cứng. 

Ví dụ như, anh không bao giờ quan tâm quá mức đến phụ nữ.

Nhưng anh lại năm lần bảy lượt túm lấy Hạ Hạ không buông, không phải vì anh có hứng thú với một cô gái trẻ, mà vì Hạ Hạ là con gái của Chu Diệu Huy.

Càng bảo vệ con gái mình, Chu Dần Khôn sẽ càng làm liều.

Vì thế Chu Diệu Huy nói: "Hạ Hạ dù sao cũng đang nghỉ hè, nếu muốn thì con bé cũng có thể đến ở với chú vài ngày."

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Chu Dần Khôn, cũng nằm ngoài dự đoán của Chu Hạ Hạ, cô ôm lấy tay, mếu máo lắc đầu, tỏ ý không muốn đi.

Nhìn thấy bộ dáng ấm ức của con gái, Chu Diệu Huy trong lòng đau xót, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Chuyện quan trọng bây giờ là không được để Chu Dần Khôn và Thác Sa xé xác nhau ra, càng không thể để việc này gây ồn ào đến trước mặt chính phủ Thái Lan.

Ông nhìn đám người Thác Sa, cũng biết tay súng bắn tỉa đứng bên ngoài sử dụng ống ngắm điểm đỏ, mấy thứ này được các quốc gia sử dụng rộng rãi trong quân sự súng ống, nhắm mục tiêu thông qua điểm đỏ, từ đó có thể cải thiện tốc độ ngắm bắn trong khi đang di chuyển.

Nói cách khác, nếu Thác Sa và những người khác muốn chạy trốn thì dù di chuyển nhanh đến đâu cũng không thể thoát khỏi đạn bắn tỉa.

Thác Sa không ngờ Chu Diệu Huy lại tới. 

Thấy ông nhìn sang, Thác Sa nói: "Diệu Huy, tôi không ngờ cậu sẽ tới, nếu như cậu đã đến rồi, không biết cậu có thể nể mặt tôi, để cho thủ hạ của tôi rời khỏi đây?" 

Cho dù Thác Sa không nói gì, Chu Diệu Huy cũng sẽ làm.

Dựa trên tình bạn mấy chục năm giữa Thác Sa và Tái Bồng, nếu như để mọi người biết Thác Sa chết dưới tay con trai của Tái Bồng, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng và công việc kinh doanh sau này. 

Cho dù bỏ những chuyện này sang một bên, dù sao thì ông cũng đã gọi Thác Sa một tiếng "chú" nhiều năm như vậy, ông ấy cũng không thể trơ mắt nhìn ông ta chết dưới tay Chu Dần Khôn.

Chu Diệu Huy gật đầu với Thác Sa, sau đó nhìn Chu Dần Khôn.

Người phía sau nghịch nghịch lọn tóc của Hạ Hạ, đưa lên chóp mũi ngửi mùi thơm.

Nhìn thấy ba mình đến gần, Chu Hạ Hạ lập tức chạy tới, Chu Dần Khôn ôm lấy eo cô kéo lại, Chu Hạ Hạ bị kéo ra phía sau người đàn ông, hoàn toàn bị người anh che khuất.

Chu Diệu Huy dừng lại cách Chu Dần Khôn không xa, gần như là đứng giữa Chu Dần Khôn và Thác Sa. Cùng lúc khi ông bước tới, người mà A Diệu nhắm súng cũng chuyển từ Thác Sa thành Chu Diệu Huy.

Chu Diệu Huy liếc nhìn A Diệu, cũng không để ý họng súng đen ngòm đang chĩa vào người.

"Cậu muốn gì?" Ông hỏi thẳng vào vấn đề.

Nói lâu như vậy, cuối cùng cũng nói vào trọng điểm, Chu Dần Khôn hất cằm: "Ông ta muốn mạng của tôi, anh nói xem tôi muốn cái gì?"

"Đổi cái khác đi." Chu Diệu Huy nói: "Ba đã biết chuyện này, cậu giết chết người ta, chọc cho ông cụ giận, cậu cũng đâu được ích lợi gì? Chỉ cần cậu đồng ý thả người, không động đến cháu trai Tụng Ân của ông ấy nữa, tiền hoặc vũ khí tùy cậu chọn."

Chu Dần Khôn cười một tiếng: "Hay là để chú ấy quỳ xuống đây lạy tôi một cái trước đi đã, đây không phải là văn hóa truyền thống ưu tú của nước ta sao."

Chu Diệu Huy cau mày.

"Được rồi, được rồi." Chu Dần Khôn nói: "Dù sao anh cả cũng đã đích thân tới, tôi cũng phải để chút mặt mũi cho anh chứ, A Diệu, cút ra đi. Đừng chĩa súng vào anh ấy."

Đây là lần đầu tiên Chu Diệu Huy thấy Chu Dần Khôn nói nhiều như vậy, nghe những lời này, ông hơi do dự vài giây.

Theo lý mà nói, Chu Dần Khôn không thể cứ thế bỏ qua lần truy đuổi muốn mạng này, nhưng việc giết chết các thành viên của Thác Sa và băng đảng Hồng Ngõa cũng chỉ là thêm vài cái xác, Chu Dần Khôn đúng là sẽ không thu được lợi ích gì. Truyền đến tai ông cụ trong nhà cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Vì vậy Chu Diệu Huy lại nhìn Thác Sa.

"Chú, chú dùng một mạng đổi lấy một ngón tay cũng đã là vi phạm quy tắc rồi. Chú là bạn của ba cháu mấy chục năm, nếu ông ấy biết chú định giết con trai của ông ấy thì chuyện này phải xử lý như thế nào?" Chu Diệu Huy nói: "Chuyện đã qua rồi, cũng đừng nhắc tới nữa."

"Được." Thác Sa đáp lại, sau đó nhìn về phía Chu Dần Khôn: "Chỉ cần cậu không động vào cháu trai của tôi nữa, nếu như cậu khó chịu về chuyện ngày hôm nay, vậy thì có thể trực tiếp đến tìm tôi giải quyết."

Chu Diệu Huy cũng đang nhìn anh, Chu Dần Khôn cười: "Được, chú."

Chu Hạ Hạ lo lắng nghe mấy người nói chuyện, càng nghe giọng nói tươi cười của Chu Dần Khôn, trong lòng càng cảm thấy hoảng sợ. Mãi cho đến khi cô nhìn thấy anh giơ tay lên, chấm đỏ trên đầu những người đó lập tức biến mất, cô mới tin rằng anh thực sự sẽ không giết người.

Thác Sa trước khi lên xe dừng lại một chút nói: "A Huy."

Chu Diệu Huy quay người nhìn về phía Thác Sa.

"Cảm ơn."

Chu Diệu Huy mỉm cười, nhìn bọn người Thác Sa lên xe.

Chu Hạ Hạ hoàn toàn yên tâm, nhưng cô lại không nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang cười, ánh mắt anh rơi vào trên người Chu Diệu Huy.

Anh giơ tay phải lên, bình tĩnh chĩa súng vào lưng Chu Diệu Huy. Nhìn theo cách này, nó giống như đang nhắm vào Chu Diệu Huy, mà cũng giống như đang nhắm vào Thác Sa đang chuẩn bị lên xe. Nhưng, nếu như anh muốn giết Thác Sa thì vừa rồi anh đã ra tay rồi—

Chu Hạ Hạ kinh hãi, người anh muốn giết chính là ba cô!

"Bang!" Ngay khi ba chiếc xe màu đen của bang Hồng Ngõa phóng đi, một tiếng súng vang khắp Tháp Sathorn.

Chu Diệu Huy quay đầu lại thì thấy một khẩu súng rơi xuống đất. Mà cô con gái ngoan ngoãn của ông không ngờ lại từ phía sau Chu Dần Khôn lao ra, cắn mạnh vào tay phải của anh.

Bất ngờ nhất chính là, thế mà Chu Dần Khôn lại bị cắn.

Anh không ngờ Chu Hạ Hạ nhìn thấy anh là run rẩy không dám lên tiếng thế mà dám lao vào cắn anh. Chỉ một giây, ngay cả A Diệu cũng không kịp phản ứng, viên đạn của Chu Dần Khôn đã bắn không trúng Chu Diệu Huy.

Nói chính xác hơn, Chu Hạ Hạ cắn vào chỗ gần cổ tay, chính là lòng bàn tay dưới ngón cái. Vết cắn khiến miệng cô đầy máu, gần như xé đi một miếng thịt.

Chu Dần Khôn vừa đau đớn vừa tức giận, cảm xúc đồng thời tăng vọt, anh dùng tay trái nhéo quai hàm của cô gái, lực tay mạnh đến mức gần như bóp nát hàm dưới của cô, Chu Hạ Hạ há miệng đau đớn, sau đó cổ tay cứng lại, tay phải cầm cổ trực tiếp ném mạnh vào thân xe.

Cơn đau dữ dội ập đến, Chu Hạ Hạ chỉ cảm giác được xương sườn sau lưng như bị đập nát.

Trong vòng vài giây, khuôn mặt cô gái tái xanh vì nghẹt thở, Chu Diệu Huy giành trước một bước bắn vào A Diệu, trong khi A Diệu né tránh, súng của Chu Diệu Huy đã nhắm vào đầu Chu Dần Khôn.