Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 162




Tám giờ sáng, trong phòng ngủ chính trống trải yên tĩnh, một quả bóng nhỏ trên giường lớn đang từ từ động đậy.

Một cánh tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, chạm vào tủ đầu giường nhưng không tìm thấy điện thoại di động. Người trong chăn khựng lại một chút, vô thức nhìn qua đối diện giường, không nhìn thấy thời gian, thứ cô nhìn thấy lại là một bức tường trắng xa lạ.

Cô ngồi dậy, lập tức cảm thấy vùng kín và bụng dưới khó chịu, nó đang nhắc nhở cô về chuyện xảy ra đêm qua.

Nhưng lúc này, cô không còn  thời gian để ý đến cảm giác khó chịu trên người nữa, liếc nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, Hạ Hạ nhanh chóng mở chăn ra, nhặt váy ngủ lên tùy tiện mặc vào, sau đó đứng dậy chạy về phòng.

Vừa đứng dậy cô gái đã giật mình, trong cơ thể... có thứ gì đó nhớp nháp từ từ chảy ra. Hạ Hạ biết nó là gì, trên tay cô cầm chiếc quần lót mặc ngày hôm qua, do dự hai giây rồi bước nhanh ra cửa, may mà phòng cô cách đây không xa. Chỉ là không ngờ vừa mở cửa ra đã suýt chút nữa lao vào vòng tay của người đàn ông.

Lúc Hạ Hạ ngẩng đầu lên, Chu Dần Khôn nhìn thấy một đôi mắt sưng đỏ. Tuyệt, càng giống một con thỏ hơn.

Nhìn thấy đôi mắt này, nhớ tới cuộc ân ái khó chịu ngày hôm qua, cơn giận của người đàn ông còn chưa nguôi ngoai hoàn toàn, giọng điệu không tốt: "Sao lại chạy?"

Bình thường nghe thấy giọng điệu kiểu này của anh, Hạ Hạ sẽ không dám trực tiếp bỏ đi, nhưng hôm nay cô không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức nên có lẽ là muộn học rồi.

Hơn nữa, cô cầm chiếc quần lót trong tay, dưới váy ngủ lại không mặc gì, đứng trước mặt anh chẳng khác nào khỏa thân.

"Cháu sợ muộn học." Cô vội vàng đáp: "Cháu về phòng trước."

Không đợi anh cho phép, cô chạy qua anh rồi trở lại phòng. Chu Dần Khôn nhìn thấy bàn tay mở cửa của cô cầm thứ gì đó - trắng tinh, có ren.

Người nào đó đi lại trong phòng anh mà không mặc quần lót.

Tình huống tương tự lại xảy ra, cảm giác khó hiểu nhưng rất kỳ diệu. Khi đó anh nhìn thấy cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, ai ngờ bây giờ anh lại giữ cô trong nhà nuôi dưỡng, quen với việc cô vô pháp vô thiên* đến mức còn dám ra điều kiện lúc trên giường với anh.

*Vô pháp - Vô thiên: Không có phép tắc - không có kỷ cương.

Chu Dần Khôn ngủ ở phòng dành cho khách dưới lầu cả một đêm, buổi sáng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lúc đi ra lại phát hiện chuyên gia dinh dưỡng Linda đang ở đây. Linda làm bữa sáng như thường lệ rồi rời đi, Chu Dần Khôn ở tầng dưới hút hết hai điếu thuốc mà Chu Hạ Hạ vẫn chưa xuống.

Hay là lại ngất đi lần nữa?

Anh cáu kỉnh dập điếu thuốc rồi quay trở lại phòng ngủ chính thì bắt gặp cô đang hoảng hốt đi ra.

Lúc người đàn ông bước vào phòng, anh vẫn còn ngửi được mùi vị dâm đãng thoang thoảng, còn chưa kịp dọn dẹp đống bừa bộn bên trong, vén tấm chăn mỏng trên giường lên, nó vẫn còn dấu vết và thoang thoảng mùi thơm của cô. Không biết lúc ra khỏi giường cô đã hoảng sợ thế nào mà một góc chăn bị kéo xuống đất, thậm chí còn không mang dép.

Đôi dép nhỏ vứt bừa bãi cạnh giường, người đàn ông nheo mắt nhìn thấy trên mặt đất còn sót lại một vết nước.

Đêm qua anh giận quá nên không để ý đến cô, thứ đó cứ như vậy ở trong người cô cả đêm. Nghĩ tới đây, trong lòng có gì đó khẽ run lên, sự cáu kỉnh không hiểu sao dịu đi một chút.

Rồi anh nhìn thấy thứ gì đó cách vết ướt không xa. Đêm qua cô cầm nó trên tay, cố chấp đưa ra hàng loạt lý do muốn anh thỏa hiệp.

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm bao cao su trên mặt đất, nhớ lại đêm qua. Cô khóc lóc thảm thiết, tủi nhục như trời sắp sập, là do anh ép cô dùng miệng, hay là vì chuyện này?

Nếu là cái trước, nhưng đêm mà anh bắt cô dùng tay chân cô cũng không có phản ứng gì nhiều, thậm chí đêm qua còn liếm đến hai lần, chắc cô sẽ không buồn đến thế.

Còn nếu là cái sau... Suy nghĩ được một nửa, người đàn ông cau mày, tại sao anh lại phải đoán.

Rắc rối.

*

Hạ Hạ trở về phòng, nhìn thời gian, quả nhiên đã trễ mười lăm phút so với thời gian bình thường cô rời khỏi nhà.

Nhưng cô không thể cứ đến trường với cơ thể nhớp nháp này được, cô phải đi tắm, và... còn có thứ quan trọng hơn.

Hạ Hạ nhanh chóng đi đến bên bàn, lấy viên thuốc tránh thai cô mua trước đó từ trong cặp đi học ra, nhìn xem một lượt, trong phòng không có nước, cô không muốn lãng phí thời gian xuống lầu nữa nên cuối cùng chỉ đơn giản đi vào phòng tắm mở nước uống một ngụm.

Cô nuốt nước cùng viên thuốc màu trắng vào, Hạ Hạ cúi đầu, nước trên cằm nhỏ xuống bồn rửa. Cô không dám nhìn mình trong gương, hít một hơi thật sâu, giơ tay lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, xoay người cởi váy ngủ đi tắm.

Chu Dần Khôn đi quanh phòng, tìm được điện thoại di động của mình dưới chăn bông cuối giường. Ra khỏi phòng, đi xuống lầu, phía sau có tiếng bước chân vội vã.

Người đàn ông quay lại, Hạ Hạ đã thay đồng phục học sinh, mang theo cặp sách màu hồng vội vàng đi xuống lầu. Lúc đi ngang qua Chu Dần Khôn, cô thì thầm: "Cháu đi học", kết quả là có ai đó đã nắm lấy cổ tay cô.

Chu Dần Khôn nhìn thấy cô cứ như vậy muốn lao ra ngoài, hỏi: "Không ăn à?"

Anh nắm cổ tay cô, cô gái vô thức trở nên căng thẳng. Sau đó lắc đầu muốn rút tay ra: "Đến trường rồi ăn cũng được, nếu không sẽ lỡ tiết học đầu tiên."

Lúc này, cửa biệt thự mở ra, A Diệu từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy hai người giằng co ở cầu thang, trong lòng giật mình, sau đó gọi "Anh Khôn."

Chu Dần Khôn nhìn Chu Hạ Hạ, nắm lấy cổ tay cô bước ra ngoài.

"Chìa khóa xe."

A Diệu nghe lệnh, còn chưa kịp suy nghĩ anh ta đã lập tức đưa chìa khóa cho Chu Dần Khôn, bước theo anh ra ngoài: "Anh Khôn, để em lái."

Chu Dần Khôn trực tiếp ngồi vào ghế lái, nhìn thấy Hạ Hạ vẫn đứng bên ngoài, anh ấn cửa sổ xuống: "Không đi à?"

Hạ Hạ không ngờ anh lại đích thân chở cô đi, do dự hai giây, cô mở cửa xe bước vào, ngay lúc vừa đóng cửa, chiếc xe đã lao vút đi.

Vì chưa đến chín giờ nên may mắn tránh được giờ cao điểm tắc đường, lúc tiếng chuông vang lên cũng là lúc xe dừng lại, nếu bây giờ đi vào sẽ trễ vài phút, nhưng ít nhất cũng sẽ không bỏ lỡ cả buổi học.

Chỉ là... Tốc độ xe nhanh quá, lúc dừng lại, Hạ Hạ dùng cả hai tay ôm chặt dây an toàn, sắc mặt tái nhợt.

Lâu rồi anh mới lại cầm lái, người đàn ông xem thời gian thấy khá hài lòng, nhìn sang người bên cạnh, dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng: "Chu Hạ Hạ, còn choáng váng cái gì vậy?"

Lúc này Hạ Hạ mới hoàn hồn lại, cô tỉnh táo lại nhìn thời gian, thở phào nhẹ nhõm rồi tháo dây an toàn bước ra khỏi xe. Trước khi xuống xe Chu Dần Khôn ngăn cô lại, lấy thẻ đen American Express* từ trong xe ra ném vào lòng cô.

*American Express Centurion (AMEX): một trong ba tấm thẻ đen quyền lực nhất thế giới. Thẻ này từ chối tiết lộ hạn mức, số lượng thẻ phát hành nên không rõ lắm. Điều kiện sở hữu: thu nhập hàng năm ít nhất là 1.3 triệu đô (khoảng 29,9 tỷ), tài sản ròng (tính bao gồm tiền mặt, bất động sản, hàng hoá...) trên 16 triệu đô (368 tỷ), chi tiêu hàng năm đạt 250 triệu đến 450 triệu đô (5,7 tỷ đến 10,3 tỷ), phí thường niêm là 2,5 nghìn đô (60 triệu), phí gia hạn là 7,7 nghìn đô (170 triệu).

Cô gái nhìn anh khó hiểu.

"Lấy tiền đi ăn."

"Không cần." Hạ Hạ đặt thẻ sang một bên: "Ở đây cháu còn tiền."

Nói xong cô xuống xe, Chu Dần Khôn nhìn thấy cô lễ phép qua đường, đang đi thì cô khựng lại vì bị ai đó gọi tên, sau đó đứng dừng trước cổng trường.

Hạ Hạ gặp được Lai Á, người cũng đến trường muộn.

Người đàn ông trong xe nhìn thấy một cô gái vui vẻ hoạt bát chạy tới, mỉm cười nói gì đó, liền ôm Hạ Hạ kéo về phía trường học. So với sự hoạt bát của Lai Á, Hạ Hạ ở một bên cũng mỉm cười, nhưng nụ cười của cô rất nhẹ nhàng.

Nhưng trước đó cô cũng đã vui vẻ chạy tới, gọi anh là chú út, hào hứng nắm lấy tay áo anh nói cô đã tìm thấy sân chơi hồi cô còn nhỏ...

Hai cô gái cùng tuổi, mặc đồng phục học sinh giống hệt nhau tạo thành một sự tương phản rõ rệt. Lúc này Chu Hạ Hạ không cười cũng không gây rối, không phải bởi vì tính cách cô sống nội tâm.

Chu Dần Khôn khởi động xe, bẻ lái quay đầu.

Là bởi vì cô không vui.

Suy nghĩ lại quay về những câu hỏi còn dang dở lúc sáng, ở độ tuổi của cô, nếu thật sự phải mặc đồng phục học sinh với cái bụng to thì quả thực là chói mắt vô cùng.

Đi được nửa đường, đường bắt đầu tắc nghẽn, nửa giờ cũng chỉ di chuyển được hai mét. Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc, liếc nhìn tấm thẻ đen để lại trên ghế phụ.

Bị sao vậy, không ăn gì cả cũng không cần tiền.

Đang miên man suy nghĩ, điện thoại di động vang lên, Chu Dần Khôn nhấc điện thoại lên: "Nói."

Đầu bên kia là A Diệu, thấy Chu Dần Khôn vẫn chưa quay lại, anh ta đoán anh gặp phải thời điểm đông đúc nhất buổi sáng.

"Anh Khôn, nếu anh từ trường Chu Hạ Hạ quay về, anh có thể băng qua ngã tư đường Kensan sau đó rẽ phải vào đường Đằng Minh để tránh đại lộ Niết Uy đông đúc nhất."

Chu Dần Khôn ngước mắt nhìn biển báo: "Biết rồi."

Cho dù có tránh được đoạn đường đông đúc nhất thì vẫn phải mất ít nhất nửa tiếng mới quay lại được. Chu Dần Khôn hỏi: "Lão Hàn xảy ra chuyện gì vậy? Nếu hắn thiếu người thì để hắn nói."

Đây chính xác là chuyện A Diệu muốn báo cáo ngày hôm nay. Để tìm hiểu các con đường buôn bán ma túy ở nước ngoài của Trần Huyền Sinh, Hàn Kim Văn đã đích thân đến Anh, ông ta thường cách ngày sẽ gọi điện cho Chu Dần Khôn, nhưng ba bốn ngày qua đều không có cuộc gọi nào.

"Đã hiểu." A Diệu nói: "Anh Khôn, hôm nay là buổi họp đầu tiên kể từ khi thành lập nhóm dự án y tế."

Đã lên lịch vào mười giờ sáng.

"Biết rồi." Chu Dần Khôn nhìn đồng hồ nói: "Tao tự đi."

Địa điểm họp là phòng họp của công ty Chu Diệu Huy.

Lúc Chu Dần Khôn đến, mọi người đều đã có mặt. Các chuyên gia được thuê với mức lương cao ngất đến từ nhiều quốc gia không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau khi nhìn thấy một chàng trai trẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi bước vào.

Mục đích thành lập đội ngũ y tế này là để giải quyết cụ thể vấn đề làm thế nào để thông qua các đề xuất hợp pháp hóa thuốc, nếu mọi việc suôn sẻ sẽ phát triển thành tập đoàn y tế trong tương lai.

Nghiên cứu khoa học y tế và nghiên cứu khoa học quân sự luôn là thứ tốn kém nhất, lần này chỉ để thuê chuyên gia đã tốn hàng trăm triệu đô la, chưa kể sau này sẽ hình thành các quy mô lớn trong tương lai, gần như là một cái hố không đáy. Vì vậy, các chuyên gia từ các lĩnh vực khác nhau như hóa học, y học, luật pháp được mời đến từ nhiều quốc gia khác nhau đều cho rằng ông chủ đứng sau lưng có nguồn tài chính khổng lồ như vậy chắc chắn phải là một ông già.

Hơn nữa, chàng trai trẻ này trông không giống như một doanh nhân.

Anh không những không mặc vest mà còn ăn mặc giản dị trong bộ quần áo thường ngày màu đen, ngồi xuống châm một điếu thuốc, thái độ thản nhiên, trông còn giống một tay chơi phú nhị đại chỉ biết ngửa tay xin tiền hơn.

Chu Dần Khôn châm xong điếu thuốc, ném chiếc bật lửa màu xanh đậm lên bàn hội nghị, hất cằm ra hiệu cuộc họp bắt đầu.